BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 165

thể hiểu, tôi muốn nói, có được không?
Nhưng tôi muốn cho gì thì cho.Tôi nói "Ngày mai tôi đem sách đến cho
ông. Sách, ông thích sách lắm cơ mà?"

Ông ta lê dọc theo chân bức tường đá, cúi đầu không nói gì.Tôi nghĩ ông ta
rất thích sách, nói đến sách không biết đã đụng vào chỗ nào trong lòng ông.
Ông ta cứ nhún vai, không ngước đầu lên. Chúng tôi ra ngoài, thằng Nhi Y
nói với ông ta "Này ông, cậu đây đối tốt với ông, sao ông không chào cậu,
không chào được bằng miệng thì chào bằng mắt".
Ông ta vẫn gục đầu.Tôi nghĩ trong đầu óc ông ta chứa đựng nhiều thứ nặng
nề lắm, có thể trước đây đọc rất nhiều sách.Tôi cảm thấy thương cho ông
ta.

Tuy tôi là con nhà Thổ ti, tìm được sách cũng khó lắm.

Đầu tiên, tôi không thể ồn ào đi xin sách của người khác, ai cũng biết hai
cậu con trai nhà Thổ ti, chỉ có người anh thông minh, người sau này sẽ làm
Thổ ti, là biết chữ. Còn cậu Hai ngốc, chữ Tạng có ba mươi chữ cái, chỉ
biết được mười lăm chữ là cùng.Tôi mượn ông quản gia thọt mấy quyển
kinh, ông ta cười, cậu Hai đùa với tôi đấy à? Đến kinh đường mượn kinh
không thể được.Theo tôi biết, nhà Mạch Kỳ to lớn như thế, trừ kinh đường
ra, trong nhà Thổ ti cũng có vài ba cuốn. Nói chính xác, đấy không phải là
sách, nhà Mạch Kỳ hồi xưa còn thư ký để ghi chép. Ghi những chuyện ba
đời đầu của nhà Mạch Kỳ.Trên đây đã nói, có vị thư ký chép những chuyện
không nên chép, kết quả dưới mặt trời Thổ ti không còn nô tì ấy nữa.Tôi
biết cha để mấy cuốn ấy trong tủ phòng cha.Từ lúc Ương Tống mang bầu,
cha tỉnh lại trong trận mê cuồng, không còn ở trong căn phòng ấy
nữa.Thỉnh thoảng mẹ bảo cha lên, ông cũng chỉ ở một đêm rồi về phòng bà
Hai.

Lúc tôi vào, Ương Tống đang ngồi hát trong bóng tối.Tôi không biết nói
thế nào với con người ấy.Từ ngày chị ta vào nhà Mạch Kỳ, chưa bao giờ tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.