BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 171

A Lai

Bụi trần lắng đọng

Người dịch: Sơn Lê

Chương 20

Tôi sợ điều gì?

Năm ấy, nhà Mạch Kỳ gây ra mấy cuộc chiến tranh để bảo vệ độc quyền
trồng cây anh túc.
Cứ mỗi lần đánh nhau, những vũ khí mới của nhà Mạch Kỳ đều làm cho
đối phương tan tác. Nhưng cuối cùng chúng tôi không thể nào ngăn được
các Thổ ti khác có cái thứ làm cho chúng tôi giàu lên. Chỉ vài ba năm sau,
hoa anh túc nở đỏ rực trên cánh đồng của các Thổ ti khác. Đứng trước tình
hình đó, không những tôi, ngay cả cha và anh tôi cũng cảm thấy gây ra
nhiều cuộc chiến tranh nữa cũng chẳng cần thiết.
Nếu hỏi các vị Thổ ti kia lấy đâu ra hạt giống ah túc, câu trả lời của họ là,
gió thổi, chim tha sang.
Lúc này, người Hán ra vào nhà Mạch Kỳ không phải là ông đặc phái viên
Hoàng Sơ Dân, mà là ông Khương, Trung đoàn trưởng liên quân.
Hoàng Sơ Dân vì phản đối liên quân giúp quân Trung sang đánh người Hán
đỏ mà được đá hất lên, trở thành ông hội đồng tỉnh có chức nhưng không
có quyền. Ông ta đem may mắn đến cho nhà Mạch Kỳ, nghe nói ông ta bị
mất chức, mọi người thở dài tiếc cho ông. Ông Khương này người không
cao lớn, nhưng khoẻ mạnh, hai bên mạng sườn hai khẩu súng lục, thích cừu
béo và rượu ngon.Thổ ti Mạch Kỳ nói "Ông có làm thơ không?"
Giọng ông Khương oang oang "Mẹ kiếp, tôi có mà làm thơ cứt chó! Ăn rồi
không có việc gì làm, cứ ngồi ợ nước chua cái con mẹ nó lên!".
Cha nói "Tốt lắm!".
Ông Khương vẫn chưa nói hết ý "Nếu tôi làm thơ thì các ông cứ khinh tôi,
tôi sẽ không còn là bạn của các Thổ ti nữa".
Cha và anh tôi kêu lên "Ông Khương là bạn của chúng tôi! Chúng tôi là
bạn của ông!".
So với ông đặc phái viên Hoàng Sơ Dân, cha và anh thích làm bạn với ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.