BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 117

cũ, trao vào tay Trác Mã "Cho mày, muốn thêu gì thì thêu".

Hàng ngày, anh thợ bạc gõ búa trong khuôn viên chúng tôi, tiếng búa gia
công chế tác đồ bạc vang vang, làm cho cô ta không có thời gian ngó nhìn
tôi. Cái đầu ngu ngốc của tôi ngĩ, thì ra con gái không phải là cái gì tốt, họ
rất nhanh chóng quên anh. Cô hầu Ta Na tôi vừa có, luôn luôn phô diễn bàn
tay nhỏ nhắn của mình. Còn tôi thì ho sù sụ, sau lưng Trác Mã đang ca hát,
nhưng cô ta cũng không quay lại, vẫn hát ở kia, hát những là chiếp chiếp,
những là vi vút vi vút…Cho đến một hôm anh thợ bạc có việc đi xa, cô ta
mới quay lại với tôi, mặt đỏ ửng, cười nói "Cô gái mới có làm cậu vui vẻ
hơn em không?"
Tôi nói, tôi chưa đụng đến người cô ta.
Trác Mã nhìn Ta Na rồi mới cho là tôi nói thật, tuy tôi vẫn thích nói dối,
trong chuyện này thì không.Trác Mã khóc "Cậu ơi, mai em đi rồi, anh ấy
mượn ngựa để đi". Cô ta còn nói "Sau này cậu còn nhớ em nhiều".
Tôi gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, đang ngủ thì nghe có tiếng khóc của Trác Mã.Tôi ra
xem, thấy anh thợ bạc thay bộ đồ mới, đi lên gác.Trác Mã quỳ trước chân
bà Thổ ti. Cô ta nhắc lại hai câu hôm qua nói với tôi. Vành mắt mẹ cũng đỏ
hoe, bà nói to "Ai dám ngăn cản, mày lên bảo với tao". Bà Thổ ti lại quay
sang dặn người nhà "Sau này Trác Mã muốn lên gặp tôi hay cậu nhà, không
ai được ngăn cản, nghe chưa?"
Người nhà đồng thanh đáp "Vâng ạ".

Anh thợ bạc khom người.Trác Mã bám vào lưng anh ta. Hai người theo
từng bậc thang đi xuống. Vài người gia nô khiêng đồ cưới của nhà Thổ ti
cho, hai nữ bộc khiêng những thứ bà chủ thưởng. Dưới con mắt những
người gia nô, Trác Mã được chủ chiều chuộng, ưu ại

Anh thợ bạc đặt vợ lên ngựa rồi nhảy lên, ra khỏi cổng, ngựa phi tung bụi
dưới bầu trời mùa đông trong sáng, bụi đất lắng lại, tan dần. Hai người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.