BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 215

đã làm điều ngu ngốc.Tất nhiên tôi tha cho cô ta, nó phải để cô ta tắm xong,
hát xong bài hát mới nói. Cô chỉ nghĩ mình sẽ chết, chồng không ở bên
cạnh mới có thể trở về với ngày qua, sống lại với khoảnh khắc lãnh mạn
thời xưa. Còn tôi đã phá hoại chút lãng mạn chỉ một lần trong đời cô gái
đầu bếp. Lẽ ra phải chờ cho cô tắm xong trở về với thực tại, quỳ trước tôi
xin được chết, tôi mới nói miễn hình phạt cho cô.
Làm như vậy cô ta mới cảm thấy tôi không quên tình cũ, không cảm thấy
mình đã hoài công hầu hạ chủ. Nhưng tôi đã không tìm được cơ hội tốt.
Cho nên cô ta từ dưới nước vùng dậy, khóc mấy tiếng nói với tôi "Em giận
cậu lắm, em buồn hơn phải chết!"
Tôi ngu ngốc quá, lúc này hai bàn tay phải để đâu mà cũng không biết!
"Cậu cho em chết đi".
"Không! Không!" tôi nói.
Cô dứt mấy cọng cỏ, nhổ cả bùn đất, bôi lên mặt. Lòng tôi xót xa thấy cô
về với bếp núc. Nằm dưới làn nước, hai bầu vú cô vươn thẳng, bây giờ xệ
xuống, khiến tôi nghĩ đến hai bàn tay anh thợ bạc. Cô ta bắt đầu phạm sai
lầm, sau khi khóc rồi mặc áo quần vào. Cô ta kêu lên "Cho em chết đi!".
Tôi bỏ đi, chỉ nghe Trác Mã nói với Trác Mã "Chị không nên thế, cậu còn
nhiều việc phải lo, vậy mà chị còn làm cậu buồn".
Tôi nghĩ, cô gái đầu bếp đã bừng tỉnh, vì tiếng khóc ở phía sau không còn.
Nhưng đã kết thúc, duyên phận giữa tôi với cô, mối bận tâm vì cô, hôm nay
như sợi tơ đàn, "tưng" một tiếng đứt tung.Trong cuộc đời một con người
cũng có lúc phải dứt bỏ một ai đó, có lúc phải dứt bỏ sự việc nào đó.Thôi
được, tôi không nhớ Trác Mã nữa, cô đi làm bếp đi, đi làm vợ của anh thợ
bạc đi! Lòng tôi tự nhủ và đi về phía thảo nguyên. Hai thằng nhỏ và cả Trác
Mã của thảo nguyên theo sau tôi. Đi đã mệt, tôi nằm xuống, ngắm nhìn
mây trời, rồi đứng dậy, quay về.Thảo nguyên mênh mông, tôi đi xuyên giữa
ba người.Thằng Trạch Lang không kịp tránh, bị một cái tát, cái tát vừa đau
vừa kêu. Nó nói với Trác Mã "Thôi được, không sao, cậu đã vui rồi đấy".
Tôi dừng bước, quay lại nói "Đánh mày cái nữa thì tao càng vui hơn".
Hai thằng đi tới, quỳ xuống hai bên, tôi ngồi lên hai vai chúng, đi chậm về
nơi chúng tôi ở. Mọi người chạy ùa ra khỏi lều.Truyền thuyết kể rằng, vị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.