BÙN LOÃNG CŨNG CÓ THỂ TRÁT TƯỜNG - Trang 13

Lúc nào ta cũng không quên vơ vét của cải, trong mắt ta, nơi nào cũng

có dịp phát tài.

Ta đấm lưng cho trưởng bối, một quyền giáng xuống, lực đạo không

nhẹ, bọn họ vội vã lấy ngân phiếu thưởng cho ta. Ta được cổ vũ, chuẩn bị
giáng quyền thứ hai, các vị trưởng bối một tay ôm ngực, một tay lấy ra
ngân phiếu chặn ta lại, nói không nỡ làm ta vất vả, chỉ cần ta có lòng thì
không đấm lưng cũng như là có đấm lưng. Về sau, ta rảnh rang không cần
đấm lưng nhưng vẫn lãnh lương đều đều.

Ta đem quần áo cũ chật mặc không vừa bán cho các ca ca, để bọn họ

để dành cho con cái về sau mặc. Ai dám không mua ta liền đánh hắn. Bọn
họ đánh không lại ta đành phải giao tiền, nhưng không thèm lấy quần áo, vì
vậy ta tính thêm một khoản gọi là phí bảo quản. Cứ như vậy vài lần, phòng
kế toán bèn đem tiền tiêu hàng tháng của bọn họ giao thẳng cho ta.

Bọn người hầu nhà ta vì lỡ dẫm chết đám gián ta nuôi khắp sơn trang,

đành phải viết giấy bán cháu chắt đem bồi thường cho ta. Đám cháu chắt
chưa ra đời đúng là số khổ! Thực ra ta vốn quá khoan dung với bọn họ rồi,
biết bọn họ không có tiền, bèn để bọn họ ghi nợ, không tính lãi.

Cho đến một trăm năm sau, Mộ Dung sơn trang căn bản không cần

mua thêm người hầu bên ngoài. Ta phải tính toán xa một chút, dù sao sản
nghiệp của nhà Mộ Dung chắc chắn là nằm trong tay ta rồi. Tiết kiệm được
chút nào hay chút nấy.

Đội tiền ở trên đầu, ta không ngại luồn cúi, không chừa thủ đoạn. Năm

mười ba tuổi, sản nghiệp của Mộ Dung gia đã chính thức thuộc hết về ta.
Trăm dặm chung quanh nhà của ta, trời cao ba thước, bởi vì đất đã bị ta moi
xuống ba thước. Tình hình trị an nơi chúng ta ở đã đạt tới mức: "ngày
không nhặt của rơi, đêm không cần đóng cửa", bởi vì đâu còn thứ gì đáng
để nhặt, đâu còn thứ gì đáng để cất!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.