giữa cảnh huống này, chỉ cần bị một vết thương nhỏ thôi thì mạng sống của
mình cũng không làm sao tránh được vì tình trạng y tế ở đây, với năm, sáu
y sĩ làm việc vội vàng trong các căn chòi lá trong vách núi. Ở đó mọi thứ
còn sơ sài hơn cái bệnh viện bên dưới lòng đất bùn sình, ngập đầy nước
mưa của Pháp trong căn cứ.
Cũng may, ngoài một vết thương nhỏ trên vai trái mà Đồng được băng
bó cẩn thận, Đồng đã may mắn thoát được những điều mà anh thường
xuyên lo sợ, và vì hiểu rõ được tình hình của cuộc bao vây này đã sắp đến
hồi kết thúc nên Đồng cũng quên được đi phần nào mệt nhọc quá sức của
mình. Ngồi chờ đợi cho đám cốt mìn phát nổ để báo hiệu thời điểm xung
phong. Đồng chợt nhớ đến những giây phút mà anh từng chờ đợi hồi kỳ tấn
công vào Yên Bái, rồi Đồng lại nhớ lúc đó bên cạnh mình còn có cha và em
trai của mình nữa, anh đưa mắt nhìn lại các đóm hỏa châu trên trời, tự hứa
với lòng trước vong linh của những người thân đã quá vãng trong gia đình,
là anh sẽ anh dũng chiến đấu và nhứt tâm trả thù cho bằng được mới thôi.
Thời gian lúc này đã quá mười một giờ, sự chờ đợi sau cùng đã tới.
Đám cốt mìn chôn lưng chừng ngọn đồi phát nổ, làm rung chuyển mặt đất
như một cơn địa chấn mạnh. Đồng nhìn thấy một cụm đất lẫn khói đen cực
to bay bổng lên cao. Đêm tối được bao phủ bởi tiếng rào rào của bùn lầy bị
nổ tung, đất cát từ trên cao rơi xuống phủ lấp tất cả mọi người trong đơn vị
của Đồng. Rồi bùn và đất cũng tan dần, Ngô Văn Đồng đứng xổng người
lên trong chiến hào và cất tiếng hét.
- Tiến lên, tiến lên.
Vừa hét, Đồng vừa quăng người chạy nhanh lên trên đồi cao, Đồng
xông xáo đôn đốc binh sĩ. Anh nghe rõ tiếng hô xung phong đồng loạt của
hàng ngàn đồng đội vang lên chát chúa hận thù. Tiếng gào thét đó tạo cho
anh một chút hăng say ngây ngất. Quờ quạng giữa đống bùn lầy trong đêm
tối, Ngô Văn Đồng tưởng chừng như có một ma lực nào đó đã đẩy anh lên
cao bằng các đợt sóng trào mà không có cách nào ngăn cản được. Với men