Pha nắm tay, tiến lại gần:
- Ruộng của tôi, ông không có phép...
Nói chưa dứt lời, anh bị ba người lính quây lại, biết thế nguy, anh hăng tiết,
nhất định liều, chống cự cho đến kỳ cùng. Anh vớ được chiếc đòn càn xông
vào Nghị Lại phang một cái thật mạnh vào đầu:
- Đồ ăn cướp.
Ông Nghị Lại ngã dúi, kêu ầm ĩ. Nhưng ba người lính đã ôm ghì lấy anh.
Đánh được ông nghị, anh hả dạ quá, càng phấn chấn nên hết sức quằn quại
và phang huyên thuyên. Nhưng anh thế cô, chẳng mấy chốc bị ba người
lính khỏe túm chặt được, đè anh ngã ngửa và trói gô lại. Ông nghị thấy anh
mất cựa, mới dám lại gần, giật cái đòn càn vừa chửi vừa phang mãi lên
đầu, lên lưng anh. Anh cắn răng nhìn cái mặt tàn nhẫn, có đôi mắt trắng dã
và bộ môi thâm sì. Mặt mũi, áo quần anh đỏ ngòm như nhuộm máu. Anh
đau ê ẩm cả người. Và sau hết, anh tê dại, không biết gì là đau nữa. Anh
nằm co quắp dưới đất, lờ đờ nhìn những lưỡi liềm sáng loáng nó cắt xoèn
xoẹt lúa của anh. Anh tưởng như cổ anh bị đứt vậy. Anh nghẹt hơi, quay
mặt đi, không dám trông nữa. Lập tức, người ta tháo bốn chiếc võng ở
trong bị để sẵn bên bờ tường, lấy ra một cái, xỏ đòn càn khênh anh đi. Nghị
Lại sung sướng nhìn theo, đắc chí nói:
- Phúc cho ba thằng kia, chưa thấy ra đây.
Pha bị trói giật cánh khủy, nằm rúm ró trong võng rùng rình quật lên quật
xuống. Bỗng thấy tiếng gọi, anh mở mắt ra. Dự, Thi và San theo đã đến
nơi, hỏi đầu đuôi, nhưng anh nhăn mặt, lắc đầu không đáp. Trông đôi môi
mím chặt thì biết rằng không phải vì đau mà anh không nói, nhưng chính là
anh muốn nuôi trong lòng một mối hận nghìn năm.
Bỗng Dự vật đầu, vật tai, nức lên khóc. Trên mặt cương quyết của Pha,
cũng chảy ra hai dòng nước mắt trong veo.
Pha nhắm mắt cho nước trôi hết, rồi mở to mắt ra nhìn Dự. Dự giậm chân
xuống đất nói:
- Sao anh lại đi một mình để đến nỗi gặp tai nạn này?
Pha rất tự nhiên, mỉm cười đáp:
- Nếu có bị tù tôi không ân hận. Tôi đã đánh được nó một đòn, hả giận.