Nguyễn Công Hoan
Bước đường cùng
Chương 7
Nghị Lại hãy cho Pha vay tiền, chứ chưa cho không, vì anh cần gỡ xong
cái kiện rồi mới nói chuyện kiện người được.
Vì vậy Pha chỉ nhờ có ba đồng. Anh rất tin cái sức mạnh của phong thư ông
nghị gởi cho quan. Việc theo kiện anh không tán thành lắm, nên thỉnh
thoảng lại tiếc tiền và phàn nàn với vợ:
- Để ba đồng này, vợ chồng con cái ăn no được một tháng.
Mấy hôm nay, cả vợ chồng anh cũng không đi làm để ở nhà chờ trát quan.
Vợ anh vì chạy quá sức hôm anh bị bắt rượu, nên cũng cần nghỉ ngơi cho
lại người. Nhưng đến bốn hôm, chẳng thấy gì, mà ăn tiêu tốn kém sốt cả
ruột. Mấy chỗ nợ công đều hứa đến mùa hè sẽ trả bằng thóc. Bởi vậy chị
Pha phải giật tạm vào món ba đồng mất vài hào để đong gạo.
Đồng bạc để nguyên thì nó còn lâu lâu nguyên giá trị đồng bạc, nhưng khi
nó tan thành hào, thì nó ngoảnh đi ngoảnh lại, nó mòn hết lúc nào không
biết. Bởi vậy dần dần, vì sự cần phải tiêu, lại sẵn tiền trong túi, chị cứ phải
mượn tạm mãi cho đến hết hào của đồng bạc ấy.
Rồi bác San đến chơi, mách cho chị có món vải trắng người ta để rẻ có một
đồng, chị tham bốn , năm hào lãi, lại vay món còn lại để mua. Rồi thấy sự
chờ đợi vô ích, chị bắt đầu lại gánh hàng đi chợ.
Một buổi sáng, Phát, đầy tớ Nghị Lại, dẫn một người lạ đến nhà Pha.
Người lạ mặt có cái đặc biệt là mặc hai áo cộc. Áo trong bằng vải, áo ngoài
bằng đũi nhuộm vỏ sò, mà cũng dài đến đầu gối, cùng may lối năm thân và
cũng có cổ rất cao. Người ấy mặt khinh khỉnh, đội khăn lượt quấn có năm
vòng, nhưng đằng trước đếm được hơn mười nếp. Người ấy tay cầm chiếc
roi mây quấn tròn đầu, đi tuột vào trong nhà, leo lên phản ngồi, không chào
ai cả.
Phát trỏ người lạ mặt, nói:
- Đây là cậu lệ trên huyện trên. Anh có trát đòi. Quan bảo anh làm
quen để vài hôm nữa để người dẫn lối.