BƯỚC TRONG THIỀN, NGỒI TRONG THIỀN - Trang 306

Một phút sau cô ấy lại hỏi, "Này, người Do Thái! Mấy giờ rồi?"
Không câu trả lời. Thế là cô ấy hỏi thêm năm lần nữa.
Cuối cùng người đàn ông phát bực và nói, "Đồng hồ của tôi ở trong
túi của tôi. Cô cứ nhìn và xem mấy giờ rồi."
"Làm sao tôi có thể nhìn vào bên trong túi ông được?" cô ấy hỏi.
"Làm sao cô khám phá ra rằng tôi là người Do Thái?" anh ta đáp.
Câu hỏi thứ chín

Osho ơi,
Tôi đã ở đây ở phương Đông trong tám năm tới giờ và tôi cứ rơi

ngày càng nhiều vào lười biếng. Sao vậy?

Anand Premda,
Chẳng có gì để lo nghĩ về điều đó đâu - bạn chỉ bị mắc bệnh địa

phương thôi!
Và câu hỏi cuối cùng

Osho ơi,
Tại sao tôi sợ hỏi câu hỏi thực của tôi?
Avinash,
Mọi người đều sợ hỏi câu hỏi thực. Đó là lí do tại sao mọi người hỏi
câu hỏi siêu hình, câu hỏi triết lí - câu hỏi về Thượng đế, sự sáng

tạo, kiếp sau, đầu thai - vì những câu hỏi này không liên quan với
bạn theo bất kì cách nào; bạn vẫn còn bên ngoài.
Hỏi câu hỏi thực là nguy hiểm vì khi bạn hỏi câu hỏi thực bạn phải
đương đầu trực tiếp với tôi và bạn phải đối diện với hậu quả. Tôi

không phải là con người có thể dự đoán được; người ta không bao
giờ biết điều gì tôi sẽ nói. Người ta không bao giờ biết liệu tôi sẽ

đánh hay vỗ bạn; bạn không bao giờ có thể chắc chắn được. Và thế
rồi hỏi câu hỏi thực cần dũng cảm để mở tim bạn, để phơi ra vết

thương của bạn, để phơi ra nó đau ở đâu. Không ai muốn phơi ra
vết thương của họ, không ai muốn phơi ra nước mắt của họ - và mọi

người đầy nước mắt và đầy vết thương, và mọi người giả vờ rằng
mình hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.