BƯỚM TRẮNG - Trang 174

tra tôi, tôi đã gặp ông Voss, mà chắc không có cơ may nào, thôi thì cứ hy
vọng đi. Vợ tôi trông cho có được đứa cháu đó, ông Rawlins”.
“Vậy là ông nhờ đến tôi còn Sở cảnh sát coi như chịu thua?”.
“Ông đã đến với chúng tôi, ông tìm ra thủ phạm giết đứa con gái tôi”.
“Bọn cớm nói với ông vậy sao?”.
“Dạ”.
“Chúng bảo ông gọi cho tôi?”.
“Dạ không. Chúng tôi đã bàn trước, phải nhờ ông giúp giùm vụ này”.
“Giúp gì mới được chứ?”.
“Giúp tìm đứa cháu ngoại tôi đó, thưa ông Rawlins, nó là giọt máu của con
bé Robin”.
Tôi cố nghĩ cho ra mà sao không tài nào nghĩ ra được. Tôi há miệng ra
định nói gì đó. Tôi phải quyết tâm làm cho bằng được. “Đúng mười giờ tôi
đến, ông Garnett. Tôi không dám hứa trước, dù là một việc nhỏ, nhưng tôi
đã hứa là phải tới”.

• •
Tôi đến văn phòng Mofass lúc tám giờ sáng. Hắn đang ngồi ăn món bánh
mứt, trời không nóng mà thấy hắn đổ mồ hôi như tắm.
Bỏ qua những câu bông đùa mọi khi Mofass hỏi ngay, “Ông đã chuẩn bị
cho buổi họp chưa, ông Rawlins?”.
“Có, sẵn sàng đây rồi!”.
“Đúng ba giờ rưỡi chiều?”.
“Tôi đã dặn cậu thế nào, Mofass?”.
“Ò hơ?”.
“Cậu phải báo lại cho rõ, ta không cần gặp bọn chúng”.
“Sao?”
“Cậu nghe rõ này, bảo bọn chúng đừng có hòng. Ta có đất ta muốn làm thế
nào cũng được”.
“Ông Rawlins, tôi không có quyền bảo ông làm gì với lô đất của ông
nhưng mà…”.
“Ờ đúng thế, cậu không nên có ý kiến gì hết. Tiền của công sức tôi bỏ ra,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.