BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 226

CÁI CHẾT

Tôi có một người láng giềng là chủ gia đình trẻ tuổi và là người đi săn trẻ
tuổi. Một buổi sáng tháng bảy đẹp trời, tôi cưỡi ngựa đến ông ta và rủ ông
ta cùng đi săn gà rừng. Ông ta đồng ý. "Nhưng chúng ta sẽ đến Zusa, qua
những khu khai khẩn nhỏ của tôi. Nhân tiện tôi sẽ xem xét Tsaplưghinô:
"ông biết khu rừng sồi của tôi chứ? Ở đấy tôi đang cho đốn cây lấy gỗ". –
"Vâng, thì đi". Ông ta bảo thắng ngựa, mặc chiếc áo dài màu lục có cúc
đồng in hình đầu lợn lòi, đeo cái túi đi săn thêu sợi len thô và cái bình nước
bằng bạc, khoác khẩu súng mới của Pháp lên vai, quay đi quay lại trước

gương với vẻ thích thú và gọi con chó Expêrăngxơ(

[109]

) của mình (con

chó này do bà chị họ tặng ông, bà ta là một bà gái già có tấm lòng rất đáng
quí nhưng trên đầu lại không có tóc). Ông ta đem theo viên đêxiatxki

(

[110]

) tên là Arkhip, người này là một nông dân béo lùn, mặt vuông, gò má

cao, và một viên quản lý mới thuê, người vùng Ban tích, đấy là một thanh
niên trạc mười chín tuổi, gầy, tóc vàng nhạt mắt cận, vai trễ, cổ dài, tên là
Gôtliba fôn der Côc.
Chính người bạn láng giềng của tôi cũng mới có tài sản cách đây ít lâu.
Ông ta được thừa hưởng gia tài của bà thím là Karđôn Katarêva, vợ một
viên tham sự hàm ngũ phẩm. Bà này người to béo lạ thường, ngay khi nằm
trong giường cũng vẫn cứ thở dốc lên từng hồi dài nghe đến thảm thiết.
Chúng tôi vào "khu khai khẩn nhỏ". "Các ông chờ tôi ở khoảnh rừng thưa
này" - Arđaliôn Mikhailưts (người bạn láng giềng của tôi) nói với những
người cùng đi. Anh chàng người Đức cúi chào, xuống ngựa, lấy trong túi ra

một quyển sách nhỏ, hình như là tiểu thuyết của Jôhăng Sôpenhaoơ (

[111]

),

và ngồi xuống dưới một bụi cây. Arkhip vẫn phơi mình ngoài nắng và suốt
một giờ không nhúc nhích. Hai chúng tôi đi vòng quanh các bụi cây và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.