CÁ MỰC HẦM MẬT - Trang 312

Anh cười, đầu tựa vào cổ cô, liền xem cô như gối ôm ôm lấy, im lặng,

bất động. Cô kinh hồn bạt vía đợi thật lâu, chờ, chờ, liền cảm giác được
tiếng hít thở nhẹ nhàng, chậm rãi mà nhu hòa của anh.

Đang ngủ?

……….

Không phái chứ? 0.0. Cô muốn nhìn anh, nhưng mặt anh lại đặt trên

vai mình, không nhìn được.

“Không ngủ,” giọng của anh hơi trầm.

“Anh không phải là…….mất hứng đấy chứ?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Anh không trả lời.

Cô đưa tay ra, sờ sờ mặt anh: “Hàn Thương Ngôn?”

Anh vẫn không hé răng.

Cô lật người lại, không mảy may phát hiện chân của mình đang đặt ở

nơi nào: “Vừa rồi còn nói không ngủ mà……”

Liền im bặt.

Anh đột nhiên lấy tay đi vào.

…………..

Ở Tam Á cùng những người bạn cũ ầm ĩ một trận, đúng vậy, lần này

trở về, anh muốn tìm lại mọi người trong chiến đội ngày trước, muốn cho
họ một tương lai an toàn, đáng tin cậy. Nếu năm đó ngày chiến đội giải tán,
anh không vì hành động theo cảm tính mà rời khỏi Trung Quốc, dựa vào
bản thân mình, từ từ cũng có thể giúp chiến đội phát triển hơn nữa……..

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.