CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 243

Bách Giai thở dài một tiếng, tắt đèn.

Tôi nghĩ cậu ấy nhất định rất hối hận hồi đầu đã mua bộ ghép hình phức tạp
ba nghìn mảnh, mà không phải bộ một nghìn mảnh.

Bằng không, biết đâu A Thác sớm đã dẫn cậu ấy đi chơi khắp nơi rồi.

Hôm sau tỉnh dậy, tay tôi gần như không thể cử động, cơ bắp cứng đến nỗi
tôi chực khóc lên thành tiếng. Cánh tay hỏng rồi, tôi đành phải khổ sở nằn
nì Niệm Thành vốn định nằm ngủ cả ngày đi làm thay.

“Đệch, nể tình tớ vẫn còn nợ cậu mười nghìn đồng đấy, được rồi.” Niệm
Thành dật dờ như hồn ma bóng quế thay quần áo, miệng hẵng còn ngậm
bàn chải đánh răng đã đi ra ngoài.

Cả ngày thứ Bảy tôi đành chườm đá vào hai tay, sau đó lề rề ngồi lì trước
máy tính viết tiểu thuyết, trả lời thư độc giả.

Còn Bách Giai thì vừa ngủ dậy đã gọi điện cho A Thác, bảo cậu ấy muốn đi
xem phim, tôi đoán trong lòng cậu ấy ắt hẳn là rất muốn đến nhà anh Bạo
trong truyền thuyết kia mở mang kiến thức một phen.

Nhưng A Thác chẳng biết là giả ngây hay ngốc thật, nói rạp chiếu phim ở
bách hóa Trung Hưng đang chiếu tập đầu bộ Chúa nhẫn mà anh đã chờ đợi
rất lâu, vậy là Bách Giai đành dẩu môi lên, tuy rằng khó chịu song vẫn
miễn cưỡng chấp nhận ra ngoài hẹn hò.

Đến tối khi Bách Giai trở về, vẻ u ám lúc ra khỏi cửa đã bay biến, còn
mang cả trà sữa Thang Ký về cho tôi và Tư Đình.

“Sao mà mặt mày rạng rỡ vậy? Chẳng lẽ hôm nay lại có bước tiến mới.”
Tôi cười cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.