CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 245

nước thì đến lấy lại. Trong thời gian hai năm dài đằng đẵng đó, có một thứ
quan trọng nhất…”

Bách Giai tay phải cầm máy sấy tóc, tay trái đặt lên ngực, giọng nói dịu
dàng.

“Bức tranh ghép ba nghìn mảnh.” Tư Đình xen vào.

Bách Giai lắc đầu, nhìn tôi.

“Tất nhiên là con Cà Rốt!” Tôi đành lên tiếng, trăm phần trăm đây là đáp
án.

“Bingo! A Thác muốn gửi Cà Rốt ở chỗ tớ! He he he! Chắc chắn là anh ấy
bắt đầu mến tớ rồi.” Bách Giai vui quá đỗi, sung sướng nhảy qua nhảy lại.

Mới rồi tuy rằng tôi đã đoán đúng, nhưng rất kỳ lạ, tôi phát hiện ra mặt
mình sường sượng.

“Sao vậy? Lẽ nào Tư Huỳnh muốn tranh Cà Rốt với tớ! Oa… chắc chắn tớ
không thắng được cậu đâu… oa oa!”

Bách Giai phát hiện ra vẻ mặt tôi hơi kỳ lạ, bắt đầu giả bộ khóc lóc.

“Phì, ai thèm tranh Cà Rốt với cậu chứ!” Tôi làm bộ ngã ngửa người, muốn
gắng sức rặn ra một nụ cười, nhưng hình như hơi khó. Mặc dù Cà Rốt
tương đối thân thiết với Bách Giai vốn hay đến nhà A Thác chơi, nhưng tốt
xấu gì tôi cũng cùng nó chạy bộ cả một kỳ nghỉ đông, A Thác không hỏi tôi
trước đã gửi con Cà Rốt quan trọng thế cho Bách Giai, khiến lòng tôi
không khỏi có chút hụt hẫng, thậm chí còn hơi khó chịu, thật chỉ muốn đá
cho anh mấy cái.

“Tư Huỳnh nhất định đang nghĩ trong ký túc xá không thể nuôi chó mèo.”
Tư Đình giơ tay đã là đã cứu tôi một mạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.