“Em ơi quên mất cái phin lọc rồi à?” Anh cười rất đáng yêu, nhưng nụ cười
này làm tôi lúng túng chết ngất.
Bã cà phê phần thì bi thương chìm xuống đáy cốc, phần thì ai oán nổi lềnh
phềnh bên trên.
“Xin lỗi, xin lỗi anh, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, chưa học gì cả,
thế nên…”
Vành tai tôi nóng bừng, thật chỉ muốn ngồi cỗ máy thời gian trở về một
phút trước đó.
“Không sao cả, nhưng có thể rót cho anh một cốc nước nóng hoặc trà nóng
không?”
Anh mỉm cười, nhìn cốc cà phê đang nặng nề ai oán.
Tôi tất nhiên vội vàng gật đầu, cuống cuồng bưng cái món quái dị chẳng ra
làm sao kia về quầy bar đổ đi, rót một cốc nước nóng cho anh.
Bà chủ đang cười trộm, thật đúng là!
Nửa tiếng sau, cứu tinh Albus rốt cuộc cũng trở lại, trên bàn anh rốt cuộc
cũng có một cốc cà phê Kenya ra hồn.
Một cốc cà phê Kenya tỏa mùi hương đậm đà.
Tôi cũng chẳng hiểu sao, qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy, mình lại thầm
thương anh chàng thơm nồng ngây ngất như cà phê Kenya đó.
Tấm kính quả tình đã bị tôi lau đi lau lại đến mức hoàn mỹ như thể không
hề tồn tại, tôi đành phải chuyển qua lau nhà.
“Nếu anh giành giải nhà hùng biện xuất sắc nhất, anh nhất định sẽ cảm ơn
em thật đàng hoàng lúc đọc diễn văn nhận giải mà?”