Khi tôi báo cho mẹ là tôi và Tosia sẽ ở lại, mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm.
Biết chuyện bố tôi bảo bố mà ở hoàn cảnh tôi thì bố cứ đi, vì chẳng biết
nước Mỹ còn tồn tại được bao lâu nữa.
Đêm qua, Tosia ngồi với tôi đến tận một giờ đêm. Hai mẹ con tâm sự với
nhau, một trong các chủ đề là bài báo buồn đến phát khóc mà tôi định viết.
Thường vào quãng nửa đêm Tosia mới chịu nói chuyện nghiêm túc. Hai mẹ
con trò chuyện với nhau về cuộc sống, về lòng bao dung, về sự chia ly và
trưởng thành. Khi tôi nói với con gái là tôi đã quyết định không đi Mỹ nữa
thì nó sướng rơn, siết chặt tay tôi.
“Mẹ ơi, mẹ có biết không? Từ ngày xuất hiện Adam, lúc nào con cũng bị
xuống vị trí thứ hai. Còn bây giờ con mới biết mẹ vẫn yêu con.”
Nói thực, tôi thấy buồn. Thì ra ở đâu đó trong sâu thẳm con tim tôi đang
chôn vùi tình yêu dành cho đứa con gái đã thành người lớn - đứa con gái
không được đặt ngang hàng với người đàn ông của đời tôi. Tôi yêu Tosia
nhất trên đời vì nó là con gái tôi, tôi cũng yêu Adam vô cùng vì anh là
người đàn ông của tôi. Sao ta có thể đem so sánh hai tình yêu này? Tôi
trông đợi điều gì đây? Trông đợi rằng con gái tôi sẽ nói “Mẹ yêu thương
của con ơi, mẹ hãy sang Mỹ đi, con vui lòng ở lại” chăng?
Tôi không có thời gian gặp Ula. Mấy hôm vừa rồi có tới ba lần cô bạn
sang nhà, tôi biết bạn tôi có điều muốn nói, thế nhưng bây giờ tôi lấy đâu ra
thời gian để chuyện trò? Hết giờ ở tòa soạn về đến nhà thì trời đã tối, tôi
đành vội vàng nấu món gì đó cho ngày hôm sau. Tosia chỉ có việc hâm
nóng lại thức ăn và cho Piotrus ăn. Đi làm về tôi vuốt ve hai con mèo và
Borys. Cùng lúc tôi phải lắng nghe Piotrus kêu ca vô lý rằng nó bị điểm
một môn sinh vật chẳng qua vì quên làm bài tập về nhà, bị điểm kém môn
tiếng Ba Lan vì nó không nhớ thứ Tư hằng tuần có môn này, còn môn toán
nó chẳng hiểu tí gì. Đọc sách toán tôi thấy ngờ ngợ. Ngay lập tức tôi cũng