CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 312

và tên lùng giết tôi bước vào. Gã quan sát toa tàu trống không, đoạn đi về
phía tôi ngồi.

Bất thình lình trong đầu tôi hiện lên những lời chia buồn trong lễ tang

của chính mình:

Xin vĩnh việt Judyta, người bạn không bao giờ quên và không thể thay

thế của chúng tôi - tập thể tòa báo.

Một biên tập viên phi thường, một người đàn bà phi thường mà tôi đã

không đánh giá hết - tổng biên tập Artur Kochasz.

Tình yêu duy nhất của đời tôi - không ghi tên.

Vợ cũ thương yêu của anh, anh xin lỗi - Cựu Chồng.

Gã đàn ông ngồi xuống chỗ đối diện với tôi. Tôi với tay cầm lấy chiếc

túi đeo. Tao không nộp mạng một cách dễ dàng đâu, mi đừng hòng! Tôi
dùng mấy ngón tay lần tìm chùm chìa khóa rồi nắm chặt trong tay. Hình
như trong giờ phút lâm nguy toàn bộ cuộc đời con người ta thường hiện ra
ngay trước mắt. Tôi thì lại không như vậy, trong đầu tôi chỉ có thằng em
trai hiện lên mà thôi. Đó là một lần trong nhà tắm, chừng ba mươi năm về
trước. Hồi đó, cứ mỗi bận bố mẹ vắng nhà, chúng tôi đều cãi nhau kịch liệt
về chuyện gì đó. Kiểu như chị hay em phải đưa chó đi tè, hoặc chuyện đứa
nào đi đổ rác, có thể đó là chuyện cái bút chì... Có đến mấy lần chúng tôi
choảng nhau. Tôi giật tóc, cào cấu thằng em, còn thằng em đấm tôi rất đau.
Khi nghe thấy tiếng chìa khóa kêu lạch cạch trong ổ khóa cửa, hai chị em
tôi bèn kéo nhau chạy vào nhà tắm, lau chùi các vết thương sau trận kịch
chiến. Tôi chùi máu chảy ở mũi, còn em trai tôi xoa cho mờ các vết xước
do móng tay tôi cào. Trong nhà tắm, thằng em trai yêu quý của tôi đã cho
tôi mấy lời khuyên chân tình. Nó khuyên tôi thế này: bao giờ cũng vậy, chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.