Tội ác trên xe lửa
Con tàu chuyển bánh, tôi để lại thành phố sau lưng mình. Trong ánh sáng
mờ ảo của toa tàu tôi thấy hình mình in trên cửa kính. Tôi lôi cuốn sách ra,
nhưng tối quá không đọc nổi, bóng đèn trên trần tàu quá yếu. Đến ga
Reguly, một gã đàn ông bước lên toa tôi đang ngồi. Thoạt tiên gã đi về phía
cuối toa, sau đó nhòm ngó xung quanh. Ngay lập tức tôi cúi đầu xuống,
nhưng vẫn liếc nhìn trộm gã. Lần này việc nhẩm đi nhẩm lại câu thần chú
“thế giới là nơi thân ái và tốt lành” chẳng giúp ích được gì cho tôi. Tôi thấy
gã đi ra giữa toa tàu, chân đi đôi giày buộc dây màu nâu. Khi ngước mắt
lên, tôi thấy gã đang nhìn chằm chằm vào mình. Tôi cảnh giác cao độ. Tôi
nhớ lại tất cả những bài báo viết về các vụ cướp của giết người. Tôi giả vờ
mình đang đọc sách, nhưng sự thực là tôi đang run. Tình cảnh của tôi lúc
này thật sự nguy khốn. Trên toa tàu chỉ có độc một mình tôi, cùng với gã
đàn ông có ý đồ mờ ám. Thế giới có thể là nơi thân ái và tốt lành, nhưng
trên toa tàu này thì không!
Con tàu dừng lại ở ga tiếp theo. Tôi chậm rãi gập sách lại, rồi vội vàng
nhét vào túi. Gã đàn ông đứng dậy, ngồi nhích lại gần phía tôi. Nhìn vào
cửa kính tối om của con tàu, tôi thấy hình gã trong đó. Gã ngồi nhích lại
gần hơn nữa, rồi lại nhìn tôi. Tôi đứng dậy, vội vàng đi sang toa bên. Làm
thế chẳng phải là cách hay, nhưng chỉ còn hai mươi phút nữa thôi là đến ga
làng tôi rồi. Trong toa giữa này có một bà già và một người đàn ông đang
ngủ gật. Bà già ngước mắt nhìn tôi, tôi ngồi cách bà không xa và thở phào
nhẹ nhõm khi thấy chẳng phải chỉ có một mình tôi ở đây. Lẽ ra tôi phải lên
toa đầu tiên, nếu có mệnh hệ gì thì còn có thể gọi người lái tàu, nhưng hiện
giờ thì không có lối sang toa đầu tiên. Tim tôi đập thình thịch. Con tàu
dừng lại, bà già đập tay vào vai người đàn ông đang ngủ, và cả hai xuống
ga. Con tàu tiếp tục chuyển bánh, tôi phát hoảng khi thấy cửa toa tàu mở ra