CÁC VỊ THẦN HY LẠP CỦA PERCY JACKSON - Trang 346

"Ta là Python," Python đáp. "Còn mi chắc phải là bữa điểm tâm rồi!"

Con rắn phóng đến Leto. Bà ta bỏ chạy, nhưng bà trông ngon miệng

quá, vừa no tròn vừa bầu bì lại chậm chạp, nên Python đuổi theo bà hàng
dặm dài. Đôi lần nó suýt tóm được bà ta. Leto chật vật lắm mới chạy thoát
đến thuyền mình.

Zeus đang ở đâu trong suốt thời gian ấy? Đang trốn. Hera đang trong

cơn nhấm nhẳng, nên Zeus không muốn mình là tâm điểm cơn thịnh nộ của
bà ta, thế là ông ta để Leto hứng hết. Gã đáng yêu chưa.

Leto chèo thuyền đi mãi cho đến khi nảy ra một ý tưởng điên rồ. Bà ta

yêu cầu thuyền trưởng cho thuyền đi đến đảo Delos.

"Nhưng thưa bà," thuyền trưởng đáp, "Delos là hòn đảo nổi cơ mà!

Không ai biết nó nằm đâu từ ngày này sang ngày khác cả."

"CỨ ĐI TÌM ĐI!" Leto hét lên. Cơn đau chuyển dạ khiến hai mắt bà ta

đỏ vằn lên vì đau đớn.

Viên thuyền trưởng ngắc ngứ. "Đảo Delos, đến ngay đây ạ!"

Sau nhiều ngày căng thẳng, họ cũng tìm ra hòn đảo. Nó trông như một

hòn đảo bình thường - cũng bờ biển, cũng đồi, cũng cây cối vân vân -
nhưng Delos không gắn liền vào trái đất. Nó nổi trôi trên đầu sóng như một
chiếc phao cứu hộ khổng lồ, dạt quanh vùng Địa Trung Hải, thỉnh thoảng
va vào những hòn đảo khác rồi bật ra, hay cán qua mấy con cá voi ngờ
nghệch.

Khi con thuyền tiến đến gần hơn, Leto gắng gượng đứng trên mũi tàu.

Bà ta đang đau vô cùng đến nỗi nghĩ không được; nhưng bà vẫn gọi lớn
đến thiêng linh chính của hòn đảo: "Ôi Delos vĩ đại, chỉ có ngươi mới giúp
được ta! Xin hãy cho ta lên bờ mà hạ sinh trên đảo của người!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.