CÁI BÓNG CỦA BÍ MẬT - Trang 144

Rất đủ rồi. Nghĩ vậy nhưng Goo Dong Chi không thể yên lòng. Bằng
mọi giá, gã phải tìm cho ra cái máy tính bảng và hủy nó đi. Phải làm
vậy, gã mới có thể chứng minh rằng mình đang sống.

Goo Dong Chi uống một ngụm nốt chỗ cà phê rồi đứng dậy. Ánh

mắt đang chăm chú nhìn gã của Kim In Cheon cũng chuyển động
theo.

“Có chuyện gì xảy ra thì liên lạc nhé.”
Kim In Cheon vừa cười vừa nói.
“Tiền bối, anh lại nói chuyện vô ích rồi. Lỡ có chuyện xảy ra thì

chúng ta còn thời gian mà liên lạc với nhau chắc? Có biến gì lại xảy ra
thong thả như vậy không hả, đã từng có hả?”

Goo Dong Chi đáp trả.
“Ý tôi bảo cậu cẩn thận thôi mà, thằng ranh này, lại đốp chát ghê

gớm rồi.”

“Anh phải nói cho chính xác chứ. Nếu có chuyện gì xảy ra thì

phải tự biết mà xử lý, nếu còn cứu vớt được tí nào thì liên lạc ngay lập
tức. Phải nói như thế chứ.”

“Hôm nay cậu đến kỳ hả?”
“Em bức bối quá nên vậy thôi. Em đi đây.”
Goo Dong Chi đi thẳng ra khỏi quán trà, không ngoảnh lại lần

nào. Tiếng nhạc trot do một nữ ca sĩ hát lùi xa dần phía sau lưng gã.
Kim In Cheon hét toáng lên “Đi cẩn thận rồi về,” nhưng Goo Dong
Chi không trả lời.

Chấm đỏ trên máy bộ đàm không nhúc nhích. Nó vẫn liên tục

nhấp nháy ở nguyên vị trí. Goo Dong Chi nhớ mình đã đọc được ở đâu
đó rằng, thiết bị định vị máy tính bảng không chính xác tuyệt đối. Có
thể có sai số từ vài trăm mét cho tới vài ki lô mét. Chắc phải tới chỗ
cái chấm đỏ đang chỉ điểm này rồi lùng sục hết các khu xung quanh
mất. Goo Dong Chi bắt taxi rồi nói địa chỉ trên bản đồ cho tài xế.
Khoảng hai mươi phút nữa gã sẽ tới nơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.