CÁI BÓNG CỦA BÍ MẬT - Trang 193

“Cô ấy giống người như thế nào?”
“Chỉ nhìn mặt thôi thì cũng khó mà đoán được tính cách.”
“Goo tiên sinh là thám tử thì phải biết suy đoán phần nào chứ ạ?”
“Trông đôi mắt cô ấy có vẻ buồn.”
“Phải rồi. Một đôi mắt rất buồn. Nếu còn sống liệu bây giờ mắt

cô ấy có còn buồn như thế chăng, tôi rất tò mò điều đó.”

“Chú muốn nhờ tôi tìm cô gái trong ảnh này?”
“Không, không phải tìm người. Bức ảnh này cũng đến ba mươi

năm rồi, làm sao tìm được người ta nữa chứ. Thám tử Goo, tôi nhờ
anh. Nếu tôi chết, anh có thể hủy bức ảnh này đi giúp tôi được không?
Ở đây, ở ngăn trong của chiếc ví này còn có một ngăn nhỏ hơn nữa, tôi
để nó ở đây. Anh có thể hủy nó chứ?”

“Bác gái mà biết được người này thì không xong ạ?”
“Mụ vợ nhà tôi biết cô gái đó.”
“Vậy lý do chú nhất định phải nhờ đến tôi là gì chứ?”
“Cô gái đó là người con gái tôi đã yêu năm hai mươi lăm tuổi.

Tôi là thằng đần không biết gì nên đã để vuột mất cô ấy. Vì sao lại thế,
vì sao lại thế, có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì, Goo tiên sinh, tôi cũng
chỉ có duy nhất một câu trả lời. Đó là vì tôi quá ngu đần. Khi tôi nhận
ra rằng mình quá ngu ngốc thì đã muộn mất rồi. Con người cũng độc
thật đấy. Thời gian trôi qua, dù thế nào cũng vẫn ăn cơm, vẫn gặp một
cô gái khác, vẫn yêu, vẫn tiếp tục sống được. Goo tiên sinh, anh trông
tôi là người như thế nào? Trong mắt Goo tiên sinh, tôi chỉ như một
ông già sửa vòi nước thôi phải không? Thế nhưng tôi cũng giữ cho
riêng mình những năm tháng vô cùng giông tố đấy.”

“Hóa ra là vậy.”
“Goo tiên sinh, hôm nào có dịp tôi sẽ kể anh nghe thiên tình sử

của tôi. Nghe xong có khi anh lại nước mắt ròng ròng ấy chứ. Tôi đã
làm phụ nữ rơi nước mắt không ít đâu. Tôi từng đi du lịch cùng cô gái
đó, đúng một lần. Hai chúng tôi ôm nhau cả đêm, vuốt ve và chơi đùa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.