CÁI CHẾT CỦA LÂM BƯU - Trang 104

viết tài liệu báo cáo này.

Bây giờ đến lượt Diệp Quần cảnh cáo cậu con trai bằng một

giọng gay gắt, “Tiểu Hổ, con không biết việc làm của con nguy
hiểm đến mức nào hay sao? Tại sao con không bàn với cha con,
trước khi con liều đời một cách dại dột như thế? Đây không phải
là trò chơi. Nếu con không hành động khôn ngoan thì tất cả
chúng ta đều mất đầu.”

Lâm Lập Quả hỏi lại, “Vậy chúng ta phải làm gì? Chúng ta

không thể ngồi yên chờ họ mang búa tới chặt đầu chúng ta.”

Lâm Bưu xen vào, “Hãy ra lệnh cho bọn phục kích ở Thượng

Hải phải chấm dứt ngay. Bọn trẻ các ngươi làm cái gì cũng quá
mau lẹ. Lão già đó chưa đến nỗi lẩm cẩm đâu. Con tưởng con có
thể xơi tái lão ta ngon lành như thế ư? Dĩ nhiên chúng ta phải
làm một cái gì, nhưng không phải bằng cách đó. Việc đó không
dễ dàng gì. Ta cũng có âm mưu riêng của ta từ ít lâu nay rồi.”

Lúc đầu chính Lâm Bưu cũng định dùng cùng một phương

pháp tương tự như của Lâm Lập Quả. Nhưng bản chất của Lâm
Bưu vốn quá thận trọng, không bao giờ ra tay tấn công mà chưa
nắm chắc phần thắng. Sự thành công của một cuộc phục kích
nhỏ tuỳ thuộc rất nhiều vào các yếu tố kỹ thuật về hỏa tiễn. Lâm
Bưu có khuynh hướng tin tưởng con người hơn là tin vào các
máy móc vũ khí, dù vũ khí tối tân đến đâu.

Lâm Lập Quả nhấn mạnh, “Cha không biết hết mọi chuyện.

Hắn ta sẽ phải đi qua đó, và người của con có đủ chắc chắn diệt
trừ được hắn phen này.”

“Nếu tình báo không chính xác thì sao? Làm thế nào ngươi

có thể biết chắc chủ tịch có mặt trong xe lửa đó? Nếu ngươi tấn
công lầm xe lửa thì có khác gì khua bụi rậm báo động cho rắn
không? Chúng ta không còn nơi nào để rút lui nữa.”

Lâm Bưu cố gắng giải thích cho Lâm Lập Quả, rồi thở dài và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.