CÁI CHẾT CỦA LÂM BƯU - Trang 102

Lâm Bưu. Trước khi Lâm Lập Quả tới, Diệp Quần đã kín đáo dặn
một vệ sĩ nấp trong phòng để sẵn sàng bảo vệ Lâm Bưu trong
trường hợp Lâm Lập Quả phản kháng và chống lại bố.

Khi Lâm Lập Quả bước vào phòng thì hai cha con bàn về sự

khác nhau của thời tiết giữa Thượng Hải, Bắc Kinh và Bắc Đới
Hà. Rồi Lâm Lập Quả nói, “Các đồng chí làm việc với con gửi lời
kính thăm cha. Họ chúc cha được trường thọ.”

Lâm Bưu cười khà khà hỏi lại con, “Trường thọ! Trường thọ?

Làm gì có người thứ hai trên đất nước này được hưởng trường
thọ? Tại sao họ chúc tụng như thế cho một nhân vật số hai? Họ
muốn nói gì?”

Lâm Lập Quả cãi lại, “Nhưng cha là người thừa kế của chủ

tịch.”

“Người thừa kế? Ngươi nghĩ thế nào về vấn đề thừa kế?”
Lần thứ hai trong cùng một ngày, Lâm Lập Quả không biết

trả lời thân phụ thế nào.

Bây giờ đúng là lúc Lâm Bưu đi thẳng vào vấn đề. Ông nhìn

thẳng vào mắt Lâm Lập Quả và nói, “Này Tiểu Hổ, con có lần hỏi
ta những gì xảy ra trong kỳ đại hội đảng lần thứ 9 tại Lư Sơn.
Lúc đó ta chỉ nói: “Con hãy tự nghĩ lấy.” Hiển nhiên là con đã có
nhiều suy nghĩ, cố gắng làm một cái gì. Con cũng rất can đảm
nữa. Nhưng con không nên có một quan niệm sai lầm về hắn.
Đã có nhiều sự kiện chứng tỏ con cáo quỷ quyệt không bao giờ
hết độc ác và lừa dối. Hắn không thể sống một ngày mà không
có những trò bịp bợm lừa đảo. Chúng ta phải cho hắn nếm mùi
vị của chính môn thuốc ưa thích của hắn. Chúng ta phải đập tan
những toan tính của hắn.”

Lâm Lập Quả gật đầu biểu đồng tình, “Con hoàn toàn đồng ý

với cha một trăm phần trăm.”

“Nhưng phương pháp của ta và của con khác hẳn nhau. Ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.