- Và hỏi mẹ tôi xem bà có muốn đổi một lọ mật ong lấy bí ngô không...
- Một lời đề nghị kỳ quặc! Bí ngô thì ai mà chả có thừa thãi! Hầu như
không thể bán chúng được.
- Tất nhiên rồi! Chính vì vậy mà bà Lucas đã gọi điện...
Edmund rút từ túi áo veston ra một lọ mật ong nhỏ và nói tiếp :
- Đây này, bằng chứng của tôi đây! Bà Lucas có thể đến cũng không sao
vì tôi tới để lấy bí ngô mà.
- Đúng vậy.
- Cô có đọc Tennyson không?
- Không thường xuyên.
- Cô nhầm rồi. Đấy là một nhà thơ rất ăn khách. Cô đã đọc Maud chưa?
- Đọc lâu lắm rồi.
- Bà ta giống cô. Hay hờn dỗi, lạnh nhạt, dửng dưng... Phillipa, Maud
chính là cô!... Và con người khốn khổ chỉ nghĩ đến cô ấy, chính là tôi...
- Đừng ngốc thế, Edmund.
- Nhưng, rốt cuộc, Phillipa, tại sao cô lại như vậy? Cô hạnh phúc hay
phiền muộn? Cô sợ hãi ư? Chắc phải có cái gì đó!
- Đấy là việc của tôi.
- Đấy cũng là việc của tôi nữa! Tôi muốn biết, Phillipa! Tôi có quyền
biết! Tôi không hề có ý định phải lòng cô. Tôi chỉ mong muốn một điều:
viết quyển sách của tôi trong yên tĩnh.... Và rồi... A! Cô chẳng giúp gì tôi
cả!