CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 127

“Không,” anh nói. “Anh sẽ không nói.”

“Sao anh đẩy em vào thế này?” cô hỏi. “Đây có phải là sự trừng

phạt?”

Anh ngồi, dựa ra sau, chụm các đầu ngón tay. “Nếu em thích thế.”

“Anh sẽ bị lôi vào vụ này, giống như lần trước. Không nhất thiết phải

như vậy.” Thất vọng, cô ghì tay lên bàn. “Anh không hiểu sao?”

Anh nhìn cô, vào đôi mắt đen lo âu, vào mái tóc được tỉa một cách

ngổ ngáo. “Anh biết mình đang làm gì.” Anh hy vọng mình biết.

“Roarke, anh không hiểu, biết anh không liên quan đến chuyện này

với em thế là chưa đủ. Giờ em phải chứng minh.”

Anh muốn chạm vào cô, muốn đến mức những ngón tay anh nhức

nhối. Muốn làm hơn bất cứ điều gì lúc này, anh ước có thể ghét cô vì điều
đó. “Em biết không, Eve?”

Cô thẳng người dậy, buông tay. “Không sao,” cô nói và quay đi.

Nhưng có sao đấy, anh nghĩ. Lúc này vấn đề thực sự nghiêm trọng.

Anh run rẩy ngả người về trước. Giờ anh có thể nguyền rủa cô, giờ đôi mắt
to màu whiskey không còn nhìn chằm vào anh nữa. Anh có thể nguyền rủa
cô vì đã hành hạ anh, khiến anh gần như sẵn sàng cầu xin bất cứ phần nhỏ
xíu nào trong cuộc sống của cô mà cô muốn chia sẻ với anh.

Và nếu anh cầu xin, nếu anh quỳ xuống, có thể anh sẽ thành ra ghét

cô nhiều như anh căm ghét chính bản thân mình.

Anh biết cách chờ đợi lâu hơn đối phương, biết cách thao túng một

đối thủ. Anh biết rõ làm thế nào để đấu tranh cho điều anh muốn hay có ý
định đạt được. Nhưng anh không còn chắc liệu anh có thể chờ đợi, thao
túng hay đấu tranh với Eve.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.