CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 197

Mặt bà tái mét, hơi run rẩy. Nỗi đau trong lòng ông cháy lên.

“Chúng ta tiếp tục,” Linda nói. Có tia hiếu chiến trong mắt Linda khi

cô ta nhìn chằm Eve. “Khách hàng của tôi muốn khai báo. Mẹ nói đi, không
sao đâu.”

“Tôi rất tiếc.” Nước mắt lấm chấm hàng mi. “Jack, em xin lỗi. Em

không thể không làm được. Nó gặp khó khăn. Em biết điều anh đã nói,
nhưng em không ngăn mình được.”

“Không sao.” Ông dịch chuyển, nắm lấy bàn tay đang với ra tìm tay

ông, rồi đứng bên cạnh bà. “Hãy kể sự thật cho Trung úy, chúng ta sẽ giải
quyết.”

“Tôi đã đưa tiền cho nó.”

“Anh ta có đe dọa bà không, bà Whitney?”

“Sao cơ?” Sự choáng váng dường như làm khô đi những giọt nước

ướt đầm trong mắt bà. “Lạy Chúa tôi. Tất nhiên nó không đe dọa. Nó đang
gặp rắc rối,” bà nhắc lại, như thể điều đó đủ để mọi người hiểu. “Nó nợ bọn
người xấu một số tiền rất lớn. Việc làm ăn của nó - phần công việc của cha
nó mà nó quản lý - tạm thời gặp chút khó khăn. Và nó còn một dự án mới
đang bắt đầu thực hiện. Nó cố giải thích,” bà nói thêm, tay còn lại khua
khua. “Tôi không nhớ chính xác. Tôi không bận tâm lắm đến chuyện làm
ăn.”

“Bà Whitney, bà đưa tiền cho anh ta bốn lần, mỗi lần năm mươi

nghìn. Bà không cho tôi biết thông tin này trong cuộc nói chuyện trước của
chúng ta.”

“Điều đó có liên quan gì đến cô?” Sống lưng bà ưỡn ra sau, kêu răng

rắc, cứng rắn và lạnh lùng khiến bà ngồi như tượng. “Đấy là tiền của tôi, tôi
cho con đỡ đầu của tôi mượn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.