CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 213

Eve nghe theo, tăng gấp đôi âm lượng khiến cho tiếng nhạc át cả

tiếng nước và âm thanh từ những bức tường. Rolling Stones, ban nhạc cổ
điển ưa thích của Mavis, đang rền rĩ. Eve nằm ngửa, cô cười khi Mavis
nhảy loạn xạ và bắt đầu yêu cầu người máy phục vụ một chai rượu nữa.

“Xin lỗi cô.”

“Hử?” Mắt lờ đờ, Eve nhìn đôi giày đen bóng loáng bên mép hồ. Cô

chậm rãi, và hơi chút tò mò, hướng mắt về chiếc quần côn màu khói thuốc,
áo jacket ngắn cụt cứng đơ, rồi nhìn bộ mặt lạnh lùng của Summerset.
“Chào, ông muốn làm một ngụm không?”

“Nào nhập hội đi Summerset.” Nước lấp lửng quanh hông Mavis và

nhảy nhót vui đùa trên bộ ngực trác tuyệt khi cô nàng vẫy nước. “Càng
đông càng vui.”

Ông ta khịt khịt, chu mỏ. Thói quen thường trực khiến cho lời nói

thoát khỏi mồm ông ta giống như viên đá lập phương góc sắc như dao,
nhưng ánh mắt ông ta vẫn quanh quẩn hướng ra sau về phía cơ thể xoay
tròn của Mavis.

“Cô có điện thoại, Trung úy. Rõ ràng cô không thể nghe tôi đã cố gọi

cô.”

“Sao? Được, được.” Cô cười khẩy, bơi về phía điện thoại đặt bên mép

hồ. “Là Roarke?”

“Không phải.” Sẽ là sự lăng mạ nhân phẩm của ông ta nếu phải gào

lên, nhưng cũng sẽ là xúc phạm danh dự nếu ông ta yêu cầu giảm bớt nhạc.
“Tổng đài Sở Cảnh sát.”

Khi Eve chạm vào điện thoại, cô dừng lại và chửi đổng. Rồi vuốt

ngược tóc. “Tắt nhạc,” cô quát lên, khiến Mick và ban nhạc của anh ta tắt
ngúm. “Mavis, tránh xa tầm quay hình.” Eve hít thật sâu, rồi mở điện thoại.
“Dallas.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.