CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 233

Eve xem lại đĩa vì đó là thói quen, và còn vì, cô thừa nhận với chính

mình, cô hy vọng câu chuyện của Morse không ăn nhập. Anh ta đã nhận ra
chiếc áo mưa của Nadine, và anh ta biết cô ta có thói quen đi ra ngoài tìm
chút thời gian riêng tư trước bản tin giữa đêm.

Chẳng có gì làm cô thích thú hơn, về cơ bản, hay thậm chí dù ở cấp

độ điều tra viên chính, là dồn anh ta vào chân tường.

Và đó là lúc cô nhìn thấy chiếc xe kiểu Ý hai chỗ ngồi, bóng loáng

chạy qua cổng như một con mèo nhỏ. Cô đã nhìn thấy chiếc xe trước đây,
đỗ bên ngoài nhà viên Chỉ huy sau lễ tang.

“Dừng lại,” cô ra lệnh, và hình ảnh trên màn hình đứng yên. “Phóng

to hình ảnh từ khoảng hai ba giờ đến hai ba giờ ba mươi, tràn màn hình.”
Cỗ máy kêu lách cách, rồi lộp cộp, hình ảnh rung rung. Eve càu nhàu hết
kiên nhẫn, đẩy vụt màn hình, khiến nó giật lùi lại. “Trò cắt giảm ngân sách
chết giẫm,” cô lẩm bẩm, rồi bắt đầu mỉm cười, chậm rãi, mãn nguyện. “À à,
Angelini.”

Cô hít một hơi thật sâu khi khuôn mặt David hiện lên màn hình.

Trông anh ta vội vã, cô nghĩ. Quẫn trí. Lo lắng.

“Anh đang làm gì ở đây?” cô lẩm nhẩm, liếc nhìn xuống đồng hồ số ở

góc trái bên dưới. “Hai ba giờ hai phút, năm giây?”

Cô dựa vào ghế, quờ tay vào ngăn bàn và vẫn tiếp tục nhìn màn hình.

Cô cắn thanh kẹo dành cho bữa sáng mà chẳng hề chú tâm. Cô vẫn chưa về
nhà.

“Ghi đĩa,” cô ra lệnh. “Rồi quay lại chế độ xem bình thường và ghi

đĩa.” Cô kiên nhẫn chờ trong khi chiếc máy chạy ro ro xử lý. “Tiếp tục chạy
đĩa, tốc độ bình thường.”

Vừa gặm bữa sáng cô vừa ngắm chiếc xe thể thao đắt tiền chạy lướt

qua tầm thu của máy quay. Hình ảnh nhấp nháy. Kênh 75 có đủ tiền trang bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.