CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 322

“Lâu lắm không làm, khỉ thật,” cô lẩm bẩm khi đèn khóa cửa chuyển

từ màu đỏ sang xanh.

“Anh luôn có tài lẻ.” Cửa trượt mở, và anh kéo cô vào trong.

“Phá cửa, đột nhập, xâm phạm nhà riêng trái phép. Ôi, tội ngày càng

nhiều.”

“Nhưng em sẽ đợi anh chứ?” Một tay vẫn để trên cánh tay Eve, anh

quan sát phòng khách. Nó sạch sẽ, lạnh lẽo, đồ đạc không dùng đến, nhưng
rất giản tiện và xa xỉ.

“Cô ta sống khá sung túc,” anh nhận xét, nhìn ánh sáng ở sàn gạch,

vài tác phẩm nghệ thuật đặt trên những bệ đứng trong suốt. “Nhưng cô ta
không hay về đây.”

Eve biết anh có con mắt tinh tường, cô gật đầu. “Phải, cô ta không

thực sự sống ở đây, chỉ thỉnh thoảng ngủ ở đây. Không có gì xáo trộn,
không có dấu lõm trên nệm.” Cô bước qua anh, tiến về phía bếp, ấn xem
thực đơn trong AutoChef. “Không trữ nhiều thức ăn. Chủ yếu pho mát và
trái cây.”

Eve nghĩ đến cái bụng đói meo của mình, thèm thuồng, nhưng chống

cự được. Cô quay qua phòng khách rộng rãi, đến phòng ngủ. “Phòng làm
việc,” cô nói, nhìn các thiết bị, bàn làm việc, màn hình rộng trước bàn. “Cô
ta ở đây một thời gian. Giày để dưới bàn, một khuyên tai bên điện thoại,
một cốc không, có lẽ đã đựng cà phê.”

Phòng ngủ thứ hai lớn hơn, chăn nằm trên giường chưa dọn, tưởng

như ai đó gấp lại rồi gỡ ra trong một đêm thật dài.

Eve thấy trên sàn bộ đồ Nadine mặc vào đêm Louise bị giết, bị hất

vào dưới gầm chiếc bàn có đặt một bình hoa cúc đã héo rũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.