CÁI ĐỒ TRỜI ĐÁNH. CÔ CỨ ĐỢI ĐẤY!!! - Trang 105

- Cả lớp im lặng, nhân đây cô xin thông báo, 3 ngày tới chúng ta sẽ có kì

thi tổng kết, đây là kì thi quan trọng nhất trong cả học kì, để xem kết quả
học tập cả năm. Đặc biệt, kì thi lần nay sẽ cực kì khó, các e k đc chủ quan.
Đề cương ôn tập tất cả đều đã ó rồi. Sau kì thi này trường ta sẽ tổ chức lễ
hội mừng valentine. Sau đó 1 ngày là kì nghỉ tết.

Nghe đến đây nó chợt bật dậy... cái zề? đã sắp tết rồi á?( Seny: t/g chơi

kì, tua thời gian như gió vậy á? t/g: hì thông cảm, tại tết cx sắp đến rồi nên
mình cx phải theo kịp cho có k khí chứ). Sau tiết 2 nó chẳng ngỏ nghê việc
hok hành gì nữa mà cúp tiết ra hoa viên sau vườn chơi. Nó chẳng có tâm
trạng nào để học cả, mọi thứ diễn biến quá mông lung, k tài nào sắp xếp
nổi. Nghĩ đến chuyện mình cố gắng để đc đến trần gian, đuổi theo Demon,
rồi gặp tụi hắn nữa chứ. Thật sự hiện tại nó rất rối, nó k muốn quan tâm đến
cảm giác lạ lẫm đang nảy sinh kia là gì. Bởi nó hiểu rõ, mk vốn k đc phép
cảm nhận tình cảm ấy, vết xe đổ của quá khứ nó k đc phép chạm vào. Nhắm
mắt lại, nó nằm ngủ dưới 1 gốc cây, nghe tiếng chim hót, tiếng thầm thì của
gió, cứ thế mà chìm vào thế giới mộng mị ảo tưởng của mình. K 1 ai, k 1 ai
có thể làm tổn thương mk. Nó thấy mk đứng trc biển. lại là biển, có 1 cô bé
đang khóc, cô bé có mái tóc và đôi mắt xanh dương đang khóc. Nó từ từ
tiến lại gần phía cô bé, khẽ nhíu mày, cô bé thật giống nó hồi nhỏ. Nó rất
muốn dỗ dành cô bé ấy, như tự an ủi lòng mk, nhưng k đc, k ai nhìn thấy nó
cả, cứ như nó vô hình vậy. Và rồi, có 1 cậu bé nữa xuất hiện, cậu bé với nụ
cười thiên thần, đôi mắt màu huyết chăm chú nhìn cô bé. Ấm áp quá, nó
thấy thật ấm áp, họ đã cx chơi đùa cho đến khi mặt trời lặn. Ngày nào cx
vậy, cho đến lúc nó tò mò tiến về phía cậu bé, nhưng... khi vừa chạm vào thì
cậu bé ấy bỗng ta biến, như cơn gió vội đến rồi đi. Nó vội vã đưa tay ra
giữa cậu lại, nhưng muộn mất rồi, tan biến như bọt biển, chỉ còn cô bé đang
ngồi thẫn thờ trên bờ biển. nhưng nó bỗng thấy tối, chỗ này tối quá, sao lại
tối đến vậy, u ám đến vậy, là ai, là ai nhốt nó vào cái hộp tối tăm này? K ai
cả, đây chính là trái tim trống rỗng, cô độc và lạnh lẽo của nó, cười đó, nó
có cười, nhưng là nụ cười giả dối che dấu tất cả đau khổ. Ai đó, làm ơn, kéo
tôi ra khỏi bóng tối này đi, làm ơn, kéo tôi ra khỏi sự côi độc ghê rợn này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.