uy nghiêm, tráng lệ, chỉ duy người nó cần tìm là chưa thấy mặt. Nó hò hét
khắp nơi, như muốn lục tung cả bảo điện, chẳng nể nang chủ nhà
- Thúc thúc, cháu về rồi nè, cháu gái yêu quý của người nè, người không
mau ra đón sao?
- Được rồi, Seny, cô đừng không giữ lễ vậy chứ?- Rany ra vẻ trách mắng
- Tôi thích vậy đó, đến Sky còn chưa quản tôi, anh lo gì chứ_ Nó liếc
Rany, tiếp đó chỉ vào Sky đứng cạnh đang làm ngơ như không. Rany đen
mặt, chưa gì đã dung túng Seny như vậy, bạn anh thật không có khí chất.
- Seny, Rany nói đúng mà, ít nhất cũng đừng làm loạn vậy chứ_ Windy
có ý bênh vực, nó chẳng thèm đếm xỉa, vẫn tiếp tục gọi ầm ĩ, nếu còn không
thấy người nó đảm bảo cho nổ tan Linh Tiêu bảo điện này, sau đó đến tận
"nhà riêng" tìm Ngọc Hoàng.
- Được rồi, đừng nháo nữa, em đi tìm cha cho_ Thiên Nhi cùng Lay
nhanh chóng bỏ đi. Nó chỉ còn biết nhàm chán ngồi một góc nhìn mây bay
mà chờ đợi.
- Seny, em định hỏi thúc thúc chuyện gì?_Kevil quan tâm
- Em muốn biết năm đó chuyện gì xảy ra, cha bảo em đến hỏi thúc mà,
bộ dạng của cha khi ấy còn rất khó chịu nữa.
Nó vừa dứt lời, một cuộn mây trắng từ trên xà xuống, trên đó là một ông
già tóc bạc cầm cây quạt ba tiêu, y phục trắng phiêu phiêu tự tại. Nó cười
thầm trong lòng, thời buổi nào rồi còn cưỡi mây, ông già này vẫn còn cổ hủ
vậy sao? Nhưng thôi kệ, có người cho nó trêu trọc cũng tốt mà.
- Thái Thượng Lão Quân, đã lâu không gặp, ta nhớ ông lắm đó_ nó lao
về phía Lão Quân, tay không ngừng vân vê chòm râu dài trắng như cước,
trong đầu thầm nghĩ, nếu có thể đem ra làm dây câu cá thì thật tốt.