CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 118

khô khốc, reo lên:

- A, ta sắp bay rồi! Nào chim ưng, ngươi hãy cất cánh cùng ta!

Vút một cái, hòn đá nhào xuống như luồng đạn bắn, xé gió rít lên kiêu

hãnh. Chim ưng bay vút lên cao, nhưng không sao theo kịp được hòn đá.

Như ánh chớp, bị lóa mắt vì biển phản chiếu ánh mặt trời, chim ưng

dang cánh vọt ngang, vừa bay vừa la lớn:

- Cất cánh bay lên! Cất cánh bay lên! Biển! Biển!

Hòn đá như không nghe thấy, không nhìn thấy, cứ vun vút nhào tới.

Một tiếng “ùm” dữ dội, nước biển tóe lên, thế là hết.

Chiều hôm ấy, bay về tổ trên núi cao, chim ưng thấy vắng bóng hòn đá

bạn bè, nơi chim ưng thường đứng rỉa lông, quệt mỏ. Và chim ân hận mãi
về việc đã làm.

Về phần hòn đá, nằm sâu dưới đáy biển lạnh và tối mịt, thoạt đầu nó

rất tự đắc là đã thắng chim ưng, nhưng sau đó đá hoảng sợ, muốn trở về
ngọn núi cao thân thuộc.

“Ôi, bây giờ ta mới hiểu là ta không biết bay!” Đá buồn rầu tự nhủ.

Và sớm sớm chiều chiều, chim ưng lặng lẽ bay lượn trên đỉnh núi cao

nhìn xuống biển sâu, tưởng nhớ người bạn cũ. Còn hòn đá thì mòn mỏi vì
năm tháng và sóng đánh cát mài, suốt đời cầu khẩn được trở lại với ngọn
núi mẹ quý yêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.