CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 122

bụng nó đã thon lại như những ngày son trẻ. Không hiểu sao, tôi bỗng thấy
yêu nó quá. Những buổi trưa nắng như thiêu đốt, ngồi dưới giàn mướp bên
giậu mùng tơi, tôi thích ngắm nhìn mấy mẹ con anh em Thằn Lằn nô giỡn,
chạy đuổi nhau trong lá, Thằn Lằn mẹ tập cho các con mình rình mồi và
đớp mồi, những con sâu, con bọ, cào cào, kiến, mối…

Có thể gọi Thằn Lằn là bạn của nắng. Nằm phơi mình dưới nắng, toàn

thân nó óng ánh đủ màu sắc cầu vồng, nom tựa con vật được tạc bằng đá
quý. Khi rình mồi, nó bò thật nhẹ thật êm, có lúc nằm im phắc lẫn vào đất
đá, đến mức chuồn chuồn tinh mắt là thế mà cũng không thể nhận ra.

Chẳng bao lâu, cái đuôi cụt của Thằn Lằn mẹ đã mọc đẹp nguyên như

cũ. Một buổi sáng, không rõ vì nắng tươi quá hay vì lẽ gì, chị Thằn Lằn
duyên dáng từ từ bò qua sân bếp trống trải. Đúng lúc đó, con Mướp nhảy
vụt ra, đối mặt với Thằn Lằn.

Thật kỳ lạ, Thằn Lằn không bỏ chạy. Nó ngóc đầu lên, há miệng thụt

thò cái lưỡi, cong đuôi nhìn thẳng vào mắt mèo. Mướp ta xù lông, gừ gừ
mấy tiếng rồi bước giật lùi, ngồi nép vào chân tường, lặng lẽ nhìn ra.

Oai vệ, đường hoàng, con Thằn Lằn mẹ rẽ phải, chậm chạp leo lên

tường bếp, cái đuôi dài óng ả của nó như cười nhạo chú mèo con hỗn láo
mà nhút nhát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.