CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 148

- Thôi huynh ơi, nhắc tới thêm rầu lòng đệ! Nhận lời hứa với Nàng, đệ

đi chu du tứ xứ thấm thoắt đã bảy tuần trăng. Vậy mà tài không thành, chí
không đạt, tấm thân Văn Ngan này ngày đêm tiều tụy võ vàng. Đệ lại để
mất món tóc thề Nàng trao cho đệ làm của tin, mất cả lá thư yêu dấu. Ôi, ta
còn trở về chốn cũ làm gì?

Vừa nói Ngan vừa đấm ngực mà khóc, nước mắt nước mũi tuôn ra

đầm đìa.

Ngỗng Kều, mặc dầu trong bụng mừng rơn vì nó đã nắm được bản sao

bức thư và món tóc thề của Thiên Nga Công chúa, nó vẫn cố làm ra dáng ái
ngại:

- Tội nghiệp chú em! Thôi, chú em cứ bảo cho ta nơi ở của Nàng, ta sẽ

giúp chú em nối lại mối duyên xưa; ta đây vốn có tài hùng biện, chắc thế
nào Công chúa cũng xiêu lòng.

Ngan cảm động khóc sụt sịt, bày cho Ngỗng đường đi đến chuồng Gà

Thiến. Ngỗng vỗ vào vai Ngan an ủi:

- Thôi, chú tạm đến ngôi chùa của sư cụ Tu Hú mà ẩn mình. Ta sẽ

rước Công chúa đến tìm chú về nhà đoàn tụ.

Văn Ngan hỉ hả nhất nhất vâng lời.

Một buổi sớm kia, Gà Thiến đang uống nước ở bờ ao, bỗng thấy tiếng

ai

quàng quạc gọi:

- Ôi Nàng Thiên Nga yêu dấu!

Gà giật mình quay lại, thấy một gã cao lớn, đầu trọc, chân dài, cổ dài,

nom không giống chú Ngan chút nào cả, nhưng sao bộ áo đen hắn mặc lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.