CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 157

Ít hôm sau, mướp đã leo thoăn thoắt lên tới mặt giàn. Nó dừng lại để

nhìn địa thế khắp chung quanh, rồi đêm đến chia “quân” thành nhiều nhánh
mọc lan ra tứ phía. Những tay mướp mềm mại, thanh mảnh, ngóc lên rung
rinh trước gió, cứ như là có mắt ấy, vì chúng chọn rất trúng những vật để
bám vào, quấn vào.

Chẳng bao lâu, hai giàn mướp đã xanh um những lá. Chúng tôi trải

chiếu bên gốc mít vừa đọc truyện, hoặc chơi bán hàng, có cả cái mái dày lá
mướp che cho khỏi nắng.

Một hôm, đi chợ về, bà tôi đứng ngắm hai giàn mướp và bảo:

- Mướp của chúng bay ăn no tốt lá quá, quên cả ra hoa! Để bà phải

làm phép cho…

Bà vào nhà lấy con dao bài, rạch gốc mướp ra, nhét vào mỗi gốc cây

một mảnh sành. Tôi và chị Dung thương hai cây mướp quá, chắc chúng nó
đau lắm đấy.

Quả thật phép của bà tôi “thiêng” y hệt phép tiên. Bị chích ở gốc, cây

mướp không đau, không chột. Ngược lại, nó càng khỏe thêm thì phải. Dòng
nhựa ứa ra, bao quanh mảnh sành, rồi gốc mướp lớn lên rất nhanh, vết
thương liền da lại, cuộn chặt mảnh sành vào giữa.

Nhánh mọc ra thật nhiều, lá thưa và bớt xanh đi.

Đột nhiên, một buổi sáng, nhìn ra vườn chị Dung bỗng reo lên:

- Bà ơi, hoa mướp!

Thật là tuyệt! Mấy bông hoa vàng như những đốm nắng đã nở sáng

trưng giàn mướp xanh mát. Cái giàn trên mặt ao soi bóng xuống làn nước
lấp lánh hoa vàng, khiến mấy chú cá rô cứ lội quanh lội quẩn ở đó chẳng
muốn đi đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.