- Trời ơi! Tối quá, tối quá! Cho tôi ra với. Chị Hũ nghe tiếng kêu liền
hỏi:
- Ai đấy mà tôi không trông thấy dáng hình gì cả? Sao bỗng dưng lại
vào được trong này? Hũ tôi đã nút rồi cơ mà! Đã gọi là hũ nút mà lại chả
tối!
- Tôi đây, tôi đây. Chị không thể trông thấy tôi được đâu. Vì tôi không
có
hình dáng. Tôi chỉ có tên thôi. Tên tôi là Gió. Chị cho tôi ra với!
- Gió là ai? Tôi chưa nghe tên bao giờ. Còn… cô vào đằng nào thì ra
đằng ấy chứ khó gì đâu.
- Tôi vào chỗ khe nứt của chị. Khe rất nhỏ. Bây giờ ở trong này tối
quá không biết đằng nào mà ra.
- Thế công việc của cô là gì mà cô lại đi mò mẫm vào đây?
- Việc của tôi ấy à, nhiều lắm, để tôi kể cho chị nghe…
- Thôi, tôi chả cần nghe dài dòng đâu. Tôi chỉ cần trông thấy một việc
cô làm là tôi có thể gọi ra tên cô được. Ví như tôi, tôi chuyên môn đựng đỗ,
đựng lạc… cho nên người ta gọi tôi là chị Hũ.
- A, chị Hũ nói đúng quá! Việc của tôi là giúp cho cây cỏ và hoa kết
trái, giúp cho mọi người đi lại dễ dàng hơn trên sông biển. Giúp cho con
người nghe rõ được tiếng nói của nhau hơn…
- Này, cô Gió ơi, thế thì chính tên cô ở đấy. Hẳn khi vào đây cô đã để
quên tên cô ở những nơi đó rồi. Cô hãy ra những nơi ấy mà tìm lại cái tên
của cô đi, nhanh lên kẻo mất!