CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 182

không ai ngăn cản bước đi của mụ nữa. Tính mụ Gió hay đùa nhả, lại độc
ác, suốt ngày đêm mụ thổi phù phù, xõa tóc cười, rú, lay hết bông hoa này
đến bông hoa khác, làm các cô run sợ mệt nhoài. Đôi khi các cô van lạy
mụ, mụ cũng không tha.

Một hôm trời bão. Hàng trăm mụ Gió rủ nhau ào ạt xô vào vườn hoa.

Bấy giờ các mụ không còn trêu tức nữa mà là cáu giận thực sự. Cô Hồng
Nhung bị rách tả tơi cả áo đẹp. Cô hoa Huệ kiêu kỳ bị sái cả cổ. Nhiều cô
Cẩm Chướng còn bị dập cả mồm miệng. Các cô chỉ còn biết rên la, không
còn tâm địa, hơi sức đâu mà mách lẻo.

Khi đó, các loài hoa trong vườn mới nhớ đến rặng Râm Bụt. Phải chi

rặng Râm Bụt còn thì các cô đâu đến nỗi xơ xác như thế này. Các cô khóc
lóc. Cô nọ đổ cho cô kia là đã xui chị chủ vườn chặt mất rặng Râm Bụt.

Những gốc Râm Bụt còn lại quanh vườn, nghe các cô hoa khóc lóc,

cãi nhau, vừa buồn cười, lại vừa thương hại.

Ít ngày sau, các gốc Râm Bụt đâm chồi lên xanh tốt ken dần thành

rặng cây dày, trổ muôn vàn búp non tươi, rồi một sớm mai, nở tung ra
những màu hoa đỏ rực rỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.