CẠM BẪY ĐỘC THÂN - Trang 130

khi tôi tự nói chuyện với cậu ấy."

Nàng chạm vào tay chàng trong giây lát. "Đừng nghĩ rằng tôi vô ơn. Nhưng
tôi là tất cả Robbie hiện có. Cậu ấy không quen biết anh như tôi. Tôi không
muốn cậu ta nghĩ rằng tôi đã phản bội cậu ấy. "

Nàng im lặng một lát và nhìn chằm một cách mù quáng vào rượu trong ly của
mình. Trút một tiếng thở dài, nàng tiếp tục nhẹ nhàng: "Cha mẹ của chúng tôi
qua đời khi cậu ấy còn rất trẻ, do đó, cậu ấy đã bỏ lỡ tất cả những điều lợi mà
tôi đã có được. Cậu ấy hầu như không thể nhớ mẹ của chúng tôi. Nếu cậu ấy
có một chút hoang dã thì đó là lỗi của tôi. Bất cứ khi nào cậu ta vướng vào
rắc rối, tôi luôn có mặt để bảo lãnh câu ta ra. Tôi đã nên cưng rắn hơn với anh
ấy khi cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ. Nhưng cậu ấy tất cả của tôi. Tôi không
thể khiến cậu ấy thất vọng."

Có một tiếng gõ cửa kín đáo và người phục vụ vào để dọn dẹp bàn. "Hãy lấy
rượu đi," Jack nói, "và mang cho chúng tôi cà phê."

Ellie giữ chặt cái ly uống rượu của nàng. "Cám ơn," nàng nói. "Bữa cơm thật
ngon miệng."

Người phục vụ chiếu sáng với một nụ cười. "Mr. McNaught sẽ hài lòng khi
được biết, Miss."

Cuộc trao đổi nho nhỏ đã gợi nhớ đến một ký ức trong tâm trí của chàng.
Jack nhớ Ellie khi còn là một đứa trẻ, đã khiển trách chàng sao lại không biết
cảm kích những hạ nhân. Chàng đã biến nó thành một trò chơi mình bằng
cách cảm ơn người hầu gái làm-mọi-việc trong nhà cha sở cho từng việc nhỏ
mà nàng đã thực hiện cho đến khi người phụ nữ đáng thương kia không dám
bước vào phòng nếu chàng đã có mặt.

Trong lúc họ uống cà phê, Jack nói: "Cô có tin tôi không, Ellie?"

Nàng bình thản đáp: "Tôi vẫn luôn tin tưởng anh, Jack."

Câu trả lời của nàng khiến chàng hài lòng. "Tốt. Vậy thì hãy nói tôi biết làm
sao cô lại có một số tiền lớn như thế khi tôi cứu cô khỏi đám bạo động?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.