"Anh có nói hay không nói rằng anh đã yêu họ?"
Ánh mắt bối rối của chàng đã nhanh chóng đổi thành khó chịu. "Anh có thể
đã nói. Điều đó có gì khác biệt không?”
Nàng thở hổn hển. "Có gì khác biệt không?" Em sẽ nói cho anh biết nó có gì
khác biệt. Anh có bao giờ nói những lời đó với em."
Chàng còn có gan để mỉm cười. "Ellie," chàng nói: “chuyện này thật là khờ
dại. Lúc ấy anh chỉ là một cậu bé. Từ lúc đó anh đã học biết rằng tình yêu
lãng mạn không được thọ.”
"Vì vậy, nếu bây giờ em nói là em yêu anh, anh sẽ không tin phải không?"
"Tất nhiên anh tin em." chàng ngáp dài, duỗi hai tay cao trên đầu, khoe vóc
dáng mạnh mẽ của mình. "Đó là," chàng nhẹ nhàng nói tiếp: “em là một phụ
nữ. Phụ nữ nghĩ như thế."
Chỉ bấy nhiêu? Đó là tất cả điều chàng phải nói với nàng? Nàng đã bộc lộ trái
tim của mình và chàng đáp lại với một logic không thể cãi được?
Chàng không tin vào tình yêu lãng mạn.
Nàng thực cảm thấy tội nghiệp chàng. Không, nàng không thấy vậy, nàng đã
tức điên lên, không chỉ vì chàng đã không bày tỏ tình yêu của mình, nhưng
càng tức hơn nhất là khi nàng đã bộc lộ con tim mình.
Giữ đầu được ngẩng cao, nàng tiến thẳng vào buồng riêng của mình.
"Ellie", chàng gọi to. "Hãy trở lại đây."
Nàng chờ cho đến khi nàng nghe thấy bước chân của chàng đến gần cửa
trước khi nàng quay chìa khóa trong ổ khóa với một tiếng tặc lưỡi hài lòng.
Jack nhìn trừng trừng vào cánh cửa, thở dài, và đi trở lại giường. Khoanh tay
lại trên ngực, tựa lưng vào một chiếc gối, chàng chờ đợi. Chàng biết rõ Ellie.
Nàng nóng tính, nhưng chỉ một thoáng thì đã qua đi, sau đó nàng sẽ muốn
làm lành.