Tả Tình Duyệt thần sắc lóe lên, lễ phép đối với anh ta cười cười,
nhưng nụ cười này lại rơi vào trong mắt Cố Thịnh.
"Thế nào? Trước mặt tôi liền bắt đầu câu dẫn đàn ông rồi? Đừng quên
thân phận hiện tại của cô đó!" Cố Thịnh nhẹ giọng ở bên tai cô nói nhỏ. Ở
trong mắt người khác, đây là một hình ảnh thật ngọt ngào, ánh mắt Cố
Thịnh nhìn về người đàn ông kia, trong lòng nhất thời rét run. Người đàn
ông kia khí chất cao quý ưu nhã, giống hình ảnh anh trước kia theo đuổi Tả
Tình Duyệt, anh có thể xác định đó là mẫu người Tả Tình Duyệt thích!
Trong lòng có chút không vui, càng thêm dùng sức ôm lấy vai cô.
"Anh đừng nói bậy, tôi chỉ là lễ phép đáp lại." Tả Tình Duyệt cụp mi
mắt xuống, phòng bị nhìn Cố Thịnh, hai người đang là tiêu điểm của buổi
tiệc, cô không muốn lại sinh ra sự kiện gì.
"Lễ phép đáp lại? Không biết anh ta?" Cố Thịnh nhếch miệng, anh
cũng là đàn ông, sao lại không nhận ra? Cái cách người đàn ông kia nhìn
Tả Tình Duyệt rõ ràng mang theo mấy phần chân tình.
"Ừ! Không biết." Tả Tình Duyệt không ngừng gật đầu, trong mắt
mang theo vài phần van xin.
Bàn tay Cố Thịnh mập mờ đặt ở eo của cô, nhè nhẹ vuốt ve, "Em à,
em biết nói láo phải trả giá như thế nào chứ!?"
Quả nhiên, lời của anh vừa tuôn ra, thân thể Tả Tình Duyệt liền có
chút run rẩy, có cảm giác mình bị nhìn xuyên thấu, nhưng chuyện đã đến
mức này, cô cũng không thể giải thích, huống chi cô trừ ngàycùng anh ta
đàn hợp tấu ra, quả thật chưa từng gặp người đàn ông này.
Đang lúc hai người âm thầm giằng co, trợ lý An Điền của Cố Thịnh
tiến lên đối diện với Cố Thịnh thấp giọng nói, "Tổng giám đốc, đó là người
mới từ nước ngoài về, chuyên gia về não bộ Cận Hạo Nhiên, anh xem có
phải hay không. . . . . ."