Hai người nhìn nhau, không ai nhường ai, mà giờ phút này sắc mặt
của Tả Tình Duyệt trong ngực Cố Thịnh dường như đã không còn giọt máu
nào.
Thật ồn ào! Ý thức của Tả Tình Duyệt dần dần mơ hồ, bọn họ đang
nói gì vậy? Giọng của Cố Thịnh giống như rất tức giận! Nghĩ đến những
chuyện anh làm với cô lúc tức giận, Tả Tình Duyệt theo bản năng co rúm
lại một chút, "Không. . . . . . Đừng . . . . .Đừng đối với tôi như vậy!"
Cô thấp giọng nỉ non khiến hai người đàn ông cũng không khỏi phải
ngớ ngẩn, cô bi thương van xin khiến Cận Hạo Nhiên đau lòng. Cố Thịnh
cúi đầu nhìn người phụ nữ ở trong ngực mình, vừa đúng lúccon ngươi cô
khẽ nhắm lại, trong lòng cảm thấy căng thẳng, có thứ gì đó tách ra bao phủ
lấy.
Tả Tình Duyệt mơ hồ trông thấy khuôn mặt to lớn của Cố Thịnh, sợ
hãi trong lòng mở rộng đến cực hạn, rốt cuộc không chịu nỗi đau đớn và sợ
hãi đan vào nhau, nhất thời khiến cô ngất đi.
"Duyệt Duyệt. . . . . " Cận Hạo Nhiên tiến lên, muốn đoạt lấy Tả Tình
Duyệt, nhưng Tả Tình Duyệt lại bị Cố Thịnh bế lên trước một bước.
“Cô gái, chỉ chút đau này mà đã không chịu nổi sao?" Nhìn Tả Tình
Duyệt đã bất tỉnh, trong thanh âm trầm thấp của Cố Thịnh lộ ra vài phần ác
liệt. Nhưng anh lại không phát hiện lòng mình bỗng chốc bị cái gì đụng
phải, ngay cả thần sắc cũng bắt đầu hốt hoảng, bước chân vội vàng ôm
người phụ nữ trong ngực vọt ra khỏi bữa tiệc. . . .