Cũng vào đêm đó, trong biệt thự sang trọng, sắc mặt Cố Thịnh tối
càng thêm tối, nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, trong không khí yên
tĩnh lộ ra một chút áp lực
"Tả Tình Duyệt,tôi không tin cô có thể trốn tôi được cả đời!" Thanh
âm trầm thấp mang theo vài phần dứt khoát, khóe miệng khẽ nhếch lên một
nụ cười gian xảo, đôi mắt sâu xa khiến cho người khác không biết anh đang
nghĩ gì.
Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly, ly rượu bị ném trên
mặt đất xoẻng một tiếng, vỡ tan tành .
Thân hình cao lớn đi về phía giường lớn. Đây là phòng của Tả Tình
Duyệt, trước mặt cũng là giường của Tả Tình Duyệt, phía trên còn lưu lại
hương thơm của cô. Anh không thể không thừa nhận, anh có chút nhớ mùi
của cô
"Không lâu nữa đâu, tôi muốn cô chủ động trở về bên cạnh tôi!" Cố
Thịnh tràn đầy tự tin, không có chuyện gì anh không làm được, mà Tả Tình
Duyệt cũng không phải là ngoại lệ