ném ra ngoài, nhìn khung hình từ không trung rơi một đường vòng cung,
cuối cùng rơi xuống bờ cát dưới lầu.
"Anh làm gì vậy? Chuyện của tôi còn chưa tới lượt anh quan tâm
đâu!" Tả Tình Duyệt nhìn Cận Hạo Nhiên la lên, theo bản năng chạy xuống
lầu dưới, giống như năm đó cô tự tay ném tấm hình xuống biển, cuối cùng
vẫn không để ý nguy hiểm tính mạng nhảy xuống nước tìm, cho dù là nước
biển làm mờ hình, cô vẫn không nỡ bỏ người bạn duy nhất này của mình.
Cận Hạo Nhiên nhất thời sững sờ, cô không phải ghét sao? Tại sao còn
để ý như vậy? Có phải. . . .
Nhìn Tả Tình Duyệt chạy xuống lầu, tìm được cái khung hình ở giữa
đống cát, tròng mắt Cận Hạo Nhiên sáng lên, trong lòng mơ hồ nổi lên vẻ
mong đợi, nhưng phản ứng của Duyệt Duyệt mâu thuẫn lại làm cho anh
càng không thể đoán ra.
Khóe miệng nhếch lên một chút khổ sở, Cận Hạo Nhiên bắt đầu đấu
tranh ở trong lòng. Anhcó nên nói cho Duyệt Duyệt biết người con trai
trong tấm hình kia đã trở lại, hơn nữa còn đang đứng ngay trước mặt cô
không?
"Duyệt Duyệt, anh nên làm gì với em bây giờ?" Cận Hạo Nhiên ngồi
trước đàn piano, ngón tay chạm nhẹ phím đen trắng, phát ra những âm điệu
anh quen thuộc nhất. Đó là bài hát anh và Duyệt Duyệt thường cùng nhau
luyện tập, nhưng bây giờ anh lại không dám tiếp tục đàn. Theo bản năng
chuyển đổi sang bài khác, anh sợ Duyệt Duyệt phát hiện gì đó!
Càng để ý, càng phải cẩn thận, cho tới nay Duyệt Duyệt vẫn là động
lực của anh, anh thật vất vả gạt bỏ muôn vàn khó khăn từ Mĩ quay về, anh
không muốn bởi vì mình nhất thời xúc động mà phá hủy tương lai của họ.
Một đêm này, Tả Tình Duyệt không lên gác, mà tiếng đàn lại vang lên
cả đêm trên gác xép. . . . .