của Tả Tình Duyệt.
Màu đỏ kia giống như đầu của một con thú dữ, làm đau nhói đôi mắt
của Tả Tình Duyệt, lòng của cô cũng đang rỉ máu.
"A. . . . . . Thịnh, anh đáng ghét. . . . . ." Tôn Tuệ San yêu kiều mềm
yếu đến tận xương, bộ ngực cao thẳng mềm mại, phát hiện Cố Thịnh mặc
dù đang trêu chọc cô, nhưng toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên người của
Tả Tình Duyệt. Trong lòng nổi lên ghen tỵ, quyết tâm muốn Tả Tình Duyệt
càng thêm khó chịu, vì vậy thân ngâm càng thêm ra sức.
Tả Tình Duyệt cúi đầu, nắm tay thật chặt, "Cố Thịnh, tôi muốn nói
chuyện với anh một chút!"
Cô muốn nhanh chóng kết thúc, như vậy Cố Thịnh làm nhục cô có thể
ít đi một chút!
"Nói chuyện gì? Chẳng lẽ là nói chuyện trên giường?"
"Không, không phải!" Tả Tình Duyệt không nghĩ tới anh lại nói như
vậy.
"Không đúng? Vậy cô muốn gì? Tôi là chồng của cô, cô muốn nói gì
có thể tùy tiện nói! Cô nói đi! Tôi nghe !" Cố Thịnh nhìn thân thể mảnh
khảnh của cô, thân thể nơi nào đó đột nhiên nóng ran, lông mày anh nhíu
chặt lại.
Anh biết thân thể mình phản ứng không phải bởi vì Tôn Tuệ San trong
ngực, mà là người phụ nữ điềm đạm đáng yêu trước mắt này!
Trong lòng không khỏi khẽ nguyền rủa, người phụ nữ đáng chết này!
Cô lại có thể dễ dàng khơi lên dục vọng của anh!