Oanh một tiếng, Tả Tình Duyệt như bị sét đánh, một giây trước vẫn
còn ở Thiên đường, một giây kế tiếp, đã lại bị kéo xuống địa ngục, giống
như nhu tình mật ý vừa rồi căn bản không tồn tại.
Lại cảm nhận được thống khổ và mất mát của đêm tân hôn một lần
nữa, chỉ là lần này, cô đã có chuẩn bị tâm tư, năng lực chịu đựng cũng đã
được rèn luyện.
"Thịnh, bây giờ anh có thể giúp Tả thị một chút hay không?" Nghĩ đến
mục đích mình tới đây, Tả Tình Duyệt ngồi dậy từ trên giường. Anh muốn
cô làm, cô đã làm rồi. Trong lúc bối rối, cô không chú ý tới cái mền ở ngực
đã tuột xuống, nhất thời, lộ ra da thịt màu hồng phấn trước tầm mắt của
người đàn ông.
Cảnh đẹp như vậy khiến con ngươi Cố Thịnh căng thẳng, theo bản
năng mở to mắt, anh lại có chút sợ mình nhìn nhiều hơn, sẽ khống chế
không được nhào tới, lại đè cô dưới thân một lần nữa. Anh đã phóng túng
một lần, không cho phép mình tiếp tục phóng túng nữa!
"Cô cho rằng cô đáng bao nhiêu tiền? Thân thể tàn hoa bại liễu đáng
giá bằng một Tả thị?" Cố Thịnh cố ý khinh thị nói, tự nhiên sửa sang lại y
phục của mình, không lâu lắm, liền lại khôi phục vẻ bá chủ làm cho người
ta kính sợ trên thương trường.
Trong lòng Tả Tình Duyệt trầm xuống, anh có ý tứ gì?
"Không phải anh ép tôi trở lại sao? Tôi đã ở trước mặt của anh, anh trả
thù tôi thế nào cũng được, nhưng chuyện anh đồng ý với tôi lúc nãy, không
thể lật lọng được!" Tả Tình Duyệt lo lắng từ trên giường đi xuống, nắm
cánh tay Cố Thịnh, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn.
"Đồng ý?Cố phu nhân, tôi không nhớ tôi đã đồng ý với cô cái gì lúc
nào!" Cố Thịnh nhếch miệng, trên mặt tà ác giống như một ác ma.