"Tiểu Ngữ sao vậy? Lại không nghe lời?" thanh âm Cố Thịnh dịu dàng
đến có thể chảy ra nước, so với anh trong ngày thường cứ như hai người.
"Ô ô. . . . Tiểu Ngữ muốn đi tìm anh cả, họ thật là xấu, đều không cho
em đi, anh hai mang Tiểu Ngữ đi tìm anh cả có được hay không?" Cố Tâm
Ngữ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, làm cho
người ta không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của cô.
Nhưng. . . .
Trong tim Cố Thịnh như bị thứ gì đâm, nhưng trên mặt lại vẫn là nụ
cười nhu hòa, nhẹ nhàng vỗ vai Cố Tâm Ngữ, "Tiểu Ngữ ngoan, anh cả
không ở nơi này, chờ thêm một thời gian nữa, anh cả trở lại, anh hai liền
dẫn em đi tìm anh ấy!"
"Anh cả. . . . Không ở nơi này?" trong mắt Cố Tâm Ngữ trồi lên vẻ
mất mát, nhỏ giọng nỉ non, tầm mắt của cô đột nhiên rơi vào trên người Tả
Tình Duyệt ở cửa, nhất thời trên mặt tách ra một nụ cười.
"Anh hai gạt em, chị dâu ở đây, anh cả nhất định cũng ở nơi đây!"
Vừa nói vừa hưng phấn từ trong ngực Cố Thịnh ra ngoài, chạy đến
trước mặt Tả Tình Duyệt, lôi kéo tay của cô, "Chị, chị mau dẫn em đi gặp
anh cả, có được hay không?"
Tả Tình Duyệt bị chuyện liên tiếp này làm cho đầu óc choáng váng, cô
chưa bao giờ biết Cố Thịnh có một em gái, huống chi cô gái mười sáu mười
bảy tuổi trước mắt này, luôn khiến cô có một loại cảm giác kỳ quái!
"Chị, anh cả nhất định cũng muốn gặp chị!" Cố Tâm Ngữ phe phẩy
tay Tả Tình Duyệt, thúc giục.
Anh cả? Anh cả của Cố Thịnh muốn gặp cô?