Tiểu Ngữ là ai?
Trong lòng Tả Tình Duyệt có nghi ngờ, nhưng lại không dám hỏi ra
miệng, trực giác nói cho cô biết, cô gái gọi là Tiểu Ngữ này có ý nghĩa
không tầm thường đối với Cố Thịnh.
Cố Thịnh tự mình lái xe, một đường siêu tốc, xe rốt cuộc dừng ở trước
một căn biệt thự hào hoa, đã có một hàng người áo đen chờ ở cửa.
"Tình huống thế nào rồi?" Cố Thịnh mở cửa xe, thẳng sải bước đi vào
trong, tựa như đã quên mất Tả Tình Duyệt cũng đi theo phía sau anh.
"Tổng giám đốc, sau khi cô ấy tỉnh lại luôn không ngừng la hét, ai
cũng không ngăn cản được!"
Cố Thịnh nhíu chặt mi tâm, lúc này đã không rảnh đi trách cứ những
người chăm sóc Cố Tâm Ngữ này, trong lòng của anh giờ phút này chỉ có
an nguy của Cố Tâm Ngữ.
Tả Tình Duyệt yên lặng đi ở phía sau, cô muốn biết, Tiểu Ngữ rốt
cuộc là ai!
Cố Thịnh đẩy cửa ra, trong phòng phấn hồng lộ ra hương thơm thiếu
nữ. Trên giường tơ lụa, một cô gái bị mấy người phụ nữ đè lại thân thể,
không ngừng giãy dụa, muốn tránh thoát trói buộc của họ.
"Ô. . . . Ô. . . ." Trong miệng cô gái phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào,
khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là xinh đẹp lại bị thống khổ rối rắm.
"Các người buông em ấy ra!" Cố Thịnh lạnh giọng nói, đi đến bên
giường, mạnh mẽ đẩy người giúp việc ra.
Cô gái vừa nhìn thấy Cố Thịnh, giống như là nhìn thấy mặt trời, nhào
vào lồng ngực Cố Thịnh, "Anh. . . . Ô ô. . . . Anh ơi. . . ."