"Tiểu Ngữ, về sau không cho náo loạn nữa, ngoan ngoãn nghe lời, anh
cả và anh hai mới có thể thương em!" Cố Thịnh thả ra mối hận Tả Tình
Duyệt. Tiểu Ngữ chịu không nổi kích thích, anh không muốn bởi vì mình
khống chế tâm tình không được mà khiến bệnh tình Tiểu Ngữ nghiêm trọng
hơn.
"Ừ, Tiểu Ngữ nhất định sẽ nghe lời!" Cố Tâm Ngữ gật đầu như bằm
tỏi.
"Thịnh, anh ra ngoài chút đi." Sở Phàm mặc áo blouse trắng kêu lên ở
ngoài cửa, mi tâm nhíu chặt, giống như có chuyện nghiêm trọng gì.
Cố Thịnh an trí Cố Tâm Ngữ xong, vòng qua Tả Tình Duyệt đi ra cửa
phòng, theo Sở Phàm tới một phòng bí mật khác. Biệt thự này đặc biệt chế
tạo cho Cố Tâm Ngữ, vì khiến cho tinh thần cô có thể sớm trở lại bình
thường, Cố Thịnh không tiếc bỏ ra số tiền lớn, mua thiết bị tân tiến nhất, tổ
chức một đoàn đội nghiên cứu hoàn mỹ nhất. Nhưng đã ba năm đã qua, Cố
Tâm Ngữ lại không có chuyển biến tốt chút nào.
"Bệnh tình Tiểu Ngữ càng ngày càng nghiêm trọng." Sở Phàm nghiêm
túc nói, trong lòng trồi lên một cảm giác vô lực.
Cố Thịnh giống như là bị rút hết hơi sức, ngồi liệt trên ghế sofa, thật
lâu không nói tiếng nào, không biết đã trải qua bao lâu, Cố Thịnh mới chậm
rãi mở miệng, "Tôi nhất định sẽ không để cho Tiểu Ngữ có chuyện, dù phải
bỏ ra bất kỳ giá nào!"
Trong đầu hiện ra gương mặt của Cận Hạo Nhiên, vốn anh muốn
không tiếc bất kỳ giá nào xin Cận Hạo Nhiên giúp một tay, nhưng mà sau
khi biết được Cận Hạo Nhiên cùng Tả Tình Duyệt có dính dấp,anh thế
nhưng lại do dự.
"Sở Phàm, thay tôi hẹn gặp Cận Hạo Nhiên!" trong mắt Cố Thịnh
thoáng qua vẻ kiên định, tình huống hiện giờ của Tiểu Ngữ khiến anh