Mới vừa nghĩ vậy, liền nghe một hồi tiếng bước chân dồn dập, Tả
Tình Duyệt giương mắt, trên mặt trồi lên vẻ tươi cười, "Anh trở lại rồi. . . .
Tối nay tôi làm. . . ."
Lời còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy cổ tay bị Cố Thịnh bắt được, "Cẩn
thận. . . . . ."
Cố Thịnh khẽ cau mày, hiện giờanh có chuyện quan trọng tìm cô,
dùng sức lôi kéo, cái chén trong tay Tả Tình Duyệt liền rơi vào trên
đất,chắn nóng bắn vào trên người của Cố Thịnh, khiến anh không khỏi khẽ
nguyền rủa ra tiếng, "Đáng chết!"
"Thật xin lỗi. . . . tôi không phải cố ý. . ." Tả Tình Duyệt vội vàng lau
cho anh, sợ anh tức giận hơn.
"Được rồi, đi theo tôi!" Cố Thịnh kéo bàn tay không ngừng bận rộn
của cô trên người anh, không chút nào chú ý tới Tả Tình Duyệt cũng nhíu
chặt lông mày, giống như là đang ẩn nhẫn đau đớn.
Bị Cố Thịnh kéo đến gian phòng, trong lòng Tả Tình Duyệt có dự cảm
không tốt, đối với việc hai người đơn độc ở chung, trong lòng của cô sinh
ra sợ hãi cực lớn, nhưng cô phải nhịn, phải chờ đợi Cố Thịnh đánh vỡ trầm
mặc.
"Chuyện công ty ba cô, tôi sẽ suy tính!" Cố Thịnh cứng rắn nguội lạnh
như sắt, giống như thái độ đối với đối thủ trên thương trường.
"Thật sao?" Tả Tình Duyệt kinh vui vạn phần, hôm nay cô len lén đi
gặp ba, ông nằm ở trên giường bệnh nghiễm nhiên già hơn mười tuổi. Tả
Phong mở miệng cầu xin cô xin Cố Thịnh giúp một tay. Cô biết rất rõ Cố
Thịnh quyết định sẽ không giúp cô, nhưng cô vẫn không nỡ nhìn vẻ mặt
mất mát của ba, nhắm mắt gật đầu đáp ứng thử một chút.