Cố Thịnh dừng lại, hối hận? Anh hiện tại rất hối hận đã đem Tả Tình
Duyệt đưa cho Cận Hạo Nhiên!
Nhưng vừa nghĩ tới Tiểu Ngữ, bước chân anh không nhúc nhích nổi.
Nắm chặt hai tay, Cố Thịnh ý muốn giết người đều đã có.
"Thịnh, anh. . . . . . Còn có em, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh." Thư
kí Trần nhận thấy phản ứng của Cố Thịnh, cười cười, đem hông của anh
càng ôm chặt hơn, tay trêu đùa vuốt ve lồng ngực rắn chắc. Kể từ lần ra
nước ngoài trở lại, Cố Thịnh chưa từng đến tìm cô, ngay cả lần trước ở
trong đại tiệc, cô cố ý câu dẫn cũng không thành công.
Mà lúc này đây, Cố Thịnh đang yếu ớt, cần được an ủi, cô vừa đúng có
thể nhân lúc anh hư nhược mà vào!
Nhưng là. . . . . .
"Cô ra ngoài trước đi!" lông mày Cố Thịnh hơi nhíu lại, nhận thấy
được ý đồ của cô ta, trong mắt có chút không vui.
"Thịnh. . . . . . Tại sao?" Thư kí Trần có chút giật mình, nhưng vẫn
chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đi xuống thăm dò, cởi ra dây lưng, tối nay, cô
phải lấy được “cái” của người đàn ông làm cho cô tâm thần mê mẩn này!
"Đi ra ngoài! Đừng để tôi nói lần thứ hai!" Cố Thịnh bắt được tay cô,
nhẫn tâm hất ra.
Thư kí Trần sắc mặt đại biến, tâm không cam lòng, nhưng lại không
dám khiêu chiến quyền uy của Cố Thịnh, chỉ có thể xoay người rời đi.
Trong phòng vẫn tối đen như cũ, bao lấy Cố Thịnh, trong đầu tất cả
đều là bóng dáng Tả Tình Duyệt, không đẩy ra được. . . . . .